Cảnh tượng này thật sự rất xấu hổ, Mục Nhiễm Tranh chưa bao giờ hôn cô gái nào ngoài những lúc đóng phim, cho dù người yêu anh là Phương Đoá nhưng trước giờ hai người vẫn luôn giữ khoảng cách lịch sự với nhau.
Lê Thấm Thấm quay đầu đi, không dám nhìn Mục Nhiễm Tranh, quên cả đứng dậy.
Mục Nhiễm Tranh lần đầu tiên ôm một cô gái trong lòng như thế này, anh chợt cảm thấy máu trong người mình như dồn hết lên đỉnh đầu, cảm giác rất kỳ lạ.
Dường như Lê Thấm Thấm cũng cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể Mục Nhiễm Tranh, dù sao hai người cũng đang dựa sát vào nhau.
Cô nhanh chóng đứng dậy mà không nói gì, vội vàng lao ra ngoài, chạy về phòng mình rồi đóng cửa lại.
Ngồi trên giường rồi cô vẫn cảm thấy tim đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Lê Thấm Thấm đưa hai tay lên che mặt: “Trời ơi nóng quá, không phải bị sốt đấy chứ?”
Mà Mục Nhiễm Tranh ở bên kia cũng có cảm giác trước đây chưa từng có, trong người như có thứ gì đó cần phải giải phóng ngay lập tức.
Anh vỗ trán: “Mục Nhiễm Tranh! Cô ấy mới chỉ hai mươi tuổi thôi! Mày có thể tỉnh táo hơn không?”
Nói ra thì Mục Nhiễm Tranh cũng thấy mình rất đáng thương, anh chỉ nhỏ hơn chú Ôn Khanh Mộ của mình một tuổi, chú anh đã có hai cậu con trai rồi, mà anh còn chưa từng động vào phụ nữ!
Nếu để người ngoài biết anh vẫn là trai tân thì thật sự rất mất mặt!
Đêm nay hai người ở trong hai phòng đều mất ngủ.
Lê Thấm Thấm ôm Táo vào trong chăn: “Táo à, mẹ không ngủ được, con chơi với mẹ được không?”
Dường như Táo có thể nghe hiểu tiếng chủ, nó phát ra tiếng kêu ư ử.
“Đó là nụ hôn đầu mà mẹ đã giữ gần hai mươi năm! Nếu đổi lại là người khác thì mẹ đã tát từ lâu rồi, nhưng lần này mẹ lại rất căng thẳng!”
Lê Thấm Thấm vừa xoa đầu Táo vừa nói.
“Không phải mẹ thích Mục Nhiễm Tranh rồi chứ? Không đúng, mẹ thích chú Ôn Khanh Mộ của anh ấy mà! Anh ấy hơn mẹ những mấy tuổi! Nhưng Ôn Khanh Mộ cũng hơn mẹ rất nhiều tuổi… Ai da, phiền quá!”
Táo nhìn mẹ tự nói một mình, dù sao nó cũng không hiểu.