Sao anh lại hỏi có vấn đề này chứ? "Nếu em nói đúng, có phải anh sẽ không cho em ra ngoài đóng phim?" Sắc mặt Ôn Khanh Mộ hơi phức tạp.
Anh không muốn để cô ra ngoài đóng phim, anh muốn cô ở nhà với anh cả ngày, nấu ăn cho anh, tôi ngủ với anh mỗi ngày! "Hai người dính lấy nhau suốt ngày sẽ mau chán, cho nên mọi người đều nói xa cách một chút sẽ mang lại cảm xúc mạnh” hơn.
cả đêm tân hôn, chúng ta tách ra thỏa đáng vẫn rất tốt.
" Tô Lạc Ly vừa nói vừa gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào trong bát của Ôn Khanh Mộ.
"Cho nên em rất vui mừng khi rời khỏi anh đúng không?" Sao anh đau khổ như vậy mà người phụ này còn vui vẻ được chứ? Đúng là một người vô tâm! "Em đâu có nói em vui.
Em cũng không nỡ xa anh nhưng dù sao cũng phải có công việc riêng của mình chứ!" "Em không cần làm việc, anh nuôi em!"
Bao nhiêu người phụ nữ đều thích đàn ông nói lời này, Tô Lạc Ly cũng không ngoại lệ.
Nhưng đây không chỉ là công việc mà còn là ước mơ của cô.
"Đây không chỉ là công việc mà còn vì mời ước của tôi!" Ôn Khanh Mộ thua.
Công việc là để kiếm tiền mà ước mơ mới là ý nghĩa của cuộc sống.
Ôn Khanh Mộ lại cầm đũa lên tiếp tục ăn trong sự im lặng.
Ăn cơm xong sau, Tô Lạc Ly về trong phòng thu dọn đồ.
Ôn Khanh Mộ vẫn luôn ngồi trên giường nhìn cô.
Cô đi tới đâu, ánh mắt anh sẽ dõi theo tới đó.
"Anh đừng nhìn chằm chằm vào em như vậy, anh nên làm gì thì làm gì.
" Tô Lạc Ly vừa thu dọn hành lý vừa nói.
"Nhìn lần nào ít lần đó!" "Vậy anh có hứa với em không?" "Anh không hứa.
Em có giỏi thì về mà trông anh!" Tô Lạc Ly không nhịn được làm mặt quỷ.