“Mạch Nhiên, nếu không phải vì A Khanh thì cậu cũng không thiếu máu, cổ tay cậu cũng không có vết sẹo xấu xí như thế, cậu còn luôn phải nghĩ cách để che đi, cậu là một ngôi sao mà” Nhìn Tiêu Mạch Nhiên hi sinh tất cả vì ôn Khanh Mộ, từ tận đáy lòng, Dạ Bân ấm ức thay cho Tiêu Mạch Nhiên.
“Giờ cậu ấy đã kết hôn rồi, chắc chắn không thể nào cho cậu tình yêu được, lẽ nào bảo cậu ấy chăm sóc cậu lúc cậu bệnh là sai sao? Đừng quên, nếu không phải vì cậu ấy thì cậu sẽ không nằm ở đây!” Dạ Bân bất mãn nổi giận ngồi xuống ghế.
Tiêu Mạch Nhiên im lặng thở dài.
“Lạc Ly bị thương rồi! ” “Tôi nghe nói rồi, cô ta chỉ bị chấn thương khâu vài mũi mà thôi, hoàn toàn chẳng có vấn đề gì lớn! Cậu biết không, lúc cậu ngất mặt mày trắng bệch chẳng khác nào tờ giấy, thật sự khiến người ta sợ chết khiếp, lúc đó còn không cảm nhận được mạch đập đấy!”
“Dậy rồi à?” Anh mỉm cười đi tới bên giường.
“Anh vừa về sao?” “Ừm, tối qua ngủ ngon không?” Trong mắt Ôn Khanh Mộ đầy cưng chiều.
“Ừm, rất ngon, lâu rồi không ngủ ngon như thế” Tô Lạc Ly vươn vai.