“Không có gì đâu, đây không phải vấn đề của anh mà là vấn đề của bản thân em” Ôn Khanh Mộ nhíu mày.
“Vấn đề của bản thân em?” Tô Lạc Ly gật đầu.
“Vâng, là vấn đề của bản thân em, anh có thể đồng ý với em một việc không, đừng hỏi em rằng rốt cuộc là vấn đề gì được không? Hiện tại em đã nghĩ rõ ràng, cũng đã giải quyết vấn đề đó rồi.
” “Thật sự đã giải quyết rồi ư?” Tô Lạc Ly trịnh trọng gật đầu.
“Được, anh đồng ý với em rằng sẽ không hỏi, bất kể điều gì anh cũng đồng ý với em.
Anh không yêu mình nữa ư? Ôn Khanh Mộ cũng không giống như đang nói đùa.
“Anh yêu em hơn trước, mỗi ngày đều yêu em nhiều hơn một chút, hôm nay nhiều hơn hôm qua, ngày mai nhất định cũng sẽ nhiều hơn hôm nay” Tô Lạc Ly phụt cười.
Cô khẽ đánh lên lồng ngực Ôn Khanh Mộ.
“Hôm nay miệng anh như được bôi mật vậy, sao lại ngọt thế này?” “Ừm, bôi mật đấy, hay là em nếm thử xem?” Ôn Khanh Mộ chớp mắt và nở nụ cười xấu xa.
“Bớt lừa em đi, chẳng phải là muốn khiến em hôn anh sao?” “Vậy em có hôn không?” “Không hôn!”
“Vậy thì anh hôn em!” Nói xong, Ôn Khanh Mộ lập tức đưa môi lại gần, Tô Lạc Ly lại dùng tay che miệng anh lại.
“Nói chuyện nghiêm túc đi!” “Được.
” Ôn Khanh Mộ lập tức ngoan ngoãn, không làm loạn nữa.
“Lần trước anh bị tai nạn xe, có phải anh.
thật sự giận em không?” Ôn Khanh Mộ ấp a ấp úng, một hồi lâu vẫn không nói gì, lần đó quả thực là anh giận.
“Anh nên nói giận hay là nên nói không giận đây? Anh nói giận thì em sẽ tức giận, hay là anh nói không giận thì em mới tức giận?” Tô Lạc Ly trừng mắt há miệng, cũng không biết trả lời như thế nào.