“Cô đang làm gì vậy?” Một giọng nói không hài lòng vang lên từ phía cửa.
Daisy giống như nai con bị giật mình, ngồi bật dậy từ trên giường.
Tô Kiêm Mặc thấy áo Ôn Khanh Mộ đã bị cởi cúc thì lập tức hiểu ý đồ của Daisy!
Cậu lao vào, chắn trước mặt Ôn Khanh Mộ.
“Là một người con gái, có phải cô nên biết tự trọng không?”
Daisy lúc đầu còn hơi ngại ngùng, nhưng thấy Tô Kiêm Mặc không khách sáo thì cô ta ngửa đầu lên.
“Tôi nghĩ hành vi của cậu hơi quá đáng rồi đấy, tôi là vợ chưa cưới của anh ấy, bây giờ chúng tôi xảy ra chuyện gì hình như cũng không liên quan đến cậu.”
“Chưa cưới thì không phải là vợ!”
“Tháng sau chúng tôi sẽ kết hôn!”
Đương nhiên Daisy không muốn bị người khác phá hỏng chuyện tốt như thế này.
“Nhưng bây giờ hai người chưa kết hôn, cô không phải vợ anh ấy!”
“Tôi thật sự không hiểu người phương Đông các cậu làm vậy thì có ý nghĩa gì? Dù sao cũng là chuyện sớm muộn, hơn nữa tôi không bận tâm thì một người ngoài như cậu có gì mà bận tâm?”
Daisy quan sát Tô Kiêm Mặc từ trên xuống dưới một lượt.
“Lẽ nào tư tưởng cởi mở của người phương Tây các cô là không biết liêm sỉ sao? Thật ngại quá, chúng tôi là người phương Đông nên không thể hiểu được, anh ấy cũng là người phương Đông.” Tô Kiêm Mặc chỉ vào Ôn Khanh Mộ và nói.