“Đêm bé cưng ngủ sẽ thức giấc, em trông con ngủ sẽ quấy rầy đến anh, anh sang phòng khác ngủ tạm đi.”
Ôn Khanh Mộ hung dữ nhìn chằm chằm Tô Lạc Ly, chỉ muốn chọc thủng vài lỗ trên người cô, không ngờ cô lại nhẫn tâm đẩy anh ra ngoài!
Anh vốn đã cảm thấy địa vị của mình ở nhà không giữ được nữa, không ngờ bây giờ còn không được vào phòng ngủ!
“Tô Lạc Ly, coi như em nhẫn tâm!” Ôn Khanh Mộ bỏ lại câu này rồi xoay người bỏ đi.
Tô Lạc Ly khó hiểu, còn không phải vì cô muốn tốt cho anh sao? Thời gian này anh chăm sóc cô chắc cũng không được ngủ ngon, trẻ con lại hay khóc đêm, cô muốn anh được ngủ thêm một lúc, sao lại thành nhẫn tâm?
“Kỳ cục!” Tô Lạc Ly mặc kệ, lên giường chuẩn bị ngủ.
Đã mấy ngày trôi qua, Ôn Khanh Mộ không ngủ cùng phòng với Tô Lạc Ly, ban ngày cũng không đến công ty, cũng rất ít đến phòng cô.
Tô Lạc Ly chỉ quan tâm con, không để ý tới Ôn Khanh Mộ.
Bé con đã về nên cũng nhiều người tới thăm, bà Hoắc đến thăm vài lần, người nhà họ Mục cũng lần lượt thay phiên nhau đến.
Hoa viên Crystal náo nhiệt hơn trước nhiều.
Hôm nay, Tô Lạc Ly đang dỗ con ngủ trong phòng bỗng cảm thấy ngoài cửa có người.
Cô ngẩng đầu lên nhìn mấy lần nhưng không thấy ai.