Thấy cô tiếp đất an toàn, mẹ Châu cũng thở phảo nhẹ nhõm.
Bà không nói gì, chỉ lắc lắc tay, để Châu Vũ theo đuổi tình yêu của bản thân.
Châu Vũ gật đầu mạnh, nước mắt chậm rãi lăn dài.
Gô ấy đi thẳng tới cổng, nhìn thấy Phó Thiết Ảnh còn đang ngốc nghếch dựa vào cổng, giống như một pho tượng, không hề cử động.
Hai mắt anh ta nhìn chằm chăm vào khóa cổng, như muốn dựa vào suy nghĩ mà mở cổng.
Tay anh ta vẫn ôm đống đồ kia, rất nặng, nhưng không muốn buông ra.
Châu Vũ nhìn thấy sống lưng kiên cường thẳng tắp của anh ta, nước mắt càng rơi nhiều hơn.
Một đường này của cô ấy, đạp lên sỏi đá phát ra âm thanh, lại không ảnh hưởng tới anh ta.
Cũng không biết đang nghĩ gì, lại xuất thần như vậy.
Cô ấy võ vai của anh ta, cơ thể anh lại không động đậy gì.
Cô ấy phát hiện không có phản ứng gì, không khỏi nhíu mày, nói: “Anh ngây ra đứng ở đây làm gì?”
Phó Thiết Ảnh nghe thấy tiếng của cô ấy, thân mình mau chóng quay lại.
Nhưng đồ vật kia trong phút chốc rơi xuống, anh ta ôm chặt Châu Vũ vào lòng.
Sức lớn, dường như muốn ép cô vào xương cốt của mình.
Cô ấy bị ép không thở được, cũng có thể cảm nhận được tình yêu dữ dội như núi lửa chực chờ phun trào.
Lúc này, trong lòng mãn nguyện rồi.
“Anh… anh muốn mưu sát em sao?”
Cô ấy hơi ho khan.
Phó Thiết Ảnh lập tức buông người cô ra, phản ứng đầu tiên là kiểm tra tay cô, phát hiện máu tươi đã nhuộm đỏ băng gạc.
Cô trèo xuống một đường, tay nắm lấy chăn, làm sao mà không bị chảy máu.
“Đau không?”
“Anh không trách em trước đấy còn hung dữ với anh sao?”
“Không sao, em muốn hung dữ thế nào với anh cũng được, cũng có thể đánh, cũng có thể tùy ý sai khiến anh, chỉ cần em đừng va chạm là được. Sao em lại ra đây? Còn có cửa sau hả?”
“Em trèo từ ban công tâng ba xuống, mẹ em giúp em đấy, anh xem, chăn được buộc thành rải còn chưa thu vào kìa.”