“Minh Châu nói đúng đấy, vật ngoài thân có chết thì cũng không so được † với người sống. Huống hồ, càng không so được với quan hệ giữa em với Minh Châu, anh với anh Thành Trung cũng là anh em thân thiết. May mà anh biết trước khi mọi chuyện kết thúc, không thì thật sự xấu hổ hết sức. Bây giờ còn có thể bỏ ra chút sức lực, cho dù thành công hay thất bại thì lòng cũng không thẹn.”
“Anh có thể bắt đầu từ hai bàn tay trắng, cho dù vất vả khó khăn một chút thì cũng sống được. Dù sao thì Minh Châu cũng đã đồng ý với anh rồi, lúc anh nghèo khó thì cô ấy sẽ không tái hôn.”
“Được rồi được rồi, không cần nói vế sau đâu!”
Bạch Minh Châu không vui nói: “Anh ấy cẩn thận, nghỉ ngờ sau này tớ sẽ tái hôn. Ôn Mạc Ngồn, trong từ điển của em chỉ có góa phụ chứ không có ly hôn.”
“Phải phải phải, anh nói sai rồi.”
Ôn Mạc Ngôn lập tức thuận theo Bạch Minh Châu, không hề cáu kỉnh một chút nào.
Hứa Trúc Linh thấy họ như vậy thì không khỏi bật cười.
Tốt quá…
Thấy mọi người đều có cặp có đôi, thật hạnh phúc quát!
Bạch Minh Châu ở nhà với cô, cũng làm quen với Châu Vũ, ba người chơi bài đấu địa chủ.
Trong tập đoàn, người đàn ông bắt đầu lên kế hoạch.
Cố Thành Trung cũng nhận được email từ Nhật Kinh Xuyên Hi.
“Thừa lúc cô ta hoảng loạn, giết cô ta.
Chỉ mấy chữ ngắn ngủi không đầu không đuôi nhưng lại giấu một âm mưu †o lớn.
“Phương pháp của Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử hung ác như vậy liệu có ổn không? So với cái lũ tàn nhãn kia thì đúng là một người cực kì độc ác đấy!
Đã vậy… Chúng ta dùng em gái của cô ta để uy hiếp đi, kiếm chút lợi!”
Bạch Minh Châu đánh xuống ba lá “Vương Tuấn Khải”, lật ra một lá Ngô Lỗi.