Cố Thành Trung cũng vô cùng xấu hổ, nên giải thích như thế nào đây?
Lúc hai người đều không nói chuyện, không khí trở nên yên tĩnh, đột nhiên Cố Thành Trung đứng lên với đôi mắt trống rỗng, ôm cô vào trong lòng, giọng khàn khàn nói: “Trúc Linh, anh nhớ em.”
“Hả? Chú ba Cố, anh đang nói gì vậy, tôi nghe không hiểu.”
“Trúc Linh, đừng rời bỏ anh…”
“Anh điên rồi à?”
Hứa Trúc Linh dùng sức đẩy cơ thể Cố Thành Trung ra, anh ngã đập mông xuống đất, nhưng anh không tự tìm phiên phức cho mình, đi ra ngoài của, chầm chậm trở về phòng của mình.
Hứa Trúc Linh tò mò đi sang theo, thấy Cố Thành Trung ngả thẳng lên giường, thậm chí còn ngủ rất sâu, thậm chí còn ngáy ra tiếng.
Đây… đây là mộng du hả?
Hứa Trúc Linh không biết làm sao, sao cô không nhớ là Cố Thành Trung còn cái tật xấu này nhỉ.
Cô còn đang nghỉ ngờ, không ngờ Cố Thành trung lại mở mắt, lúc nhìn thấy cô còn rất kinh ngạc.
“Sao em lại ở đây?”
“Tôi… tôi thấy anh bị mộng du, đột nhiên xuất hiện trong phòng ngủ của tôi, xem tôi… xem tôi thành Hứa Trúc Linh, thế là tôi lại đây với anh”
“Mộng du? Em không gạt tôi đấy chứ?”
Cố Thành Trung ra tay trước, làm cho Hứa Trúc Linh bối rối.
Cô lập tức giải thích: “Tôi cũng không có hứng thú với anh, tôi đề nghị anh mau đi khám đi, mộng du cũng là một bệnh rất nguy hiểm! Tôi về đây, tôi vẫn chưa ngủ đủ đâu.”
Cô mau chóng rời đi, sợ Cố Thành Trung nghi ngờ mình.
Cố Thành Trung trông thấy bộng dạng ngốc ngốc của cô, trong mắt toàn là ý cười.