Nhưng, chẳng có một âm thanh nào phát ra được, cả người cậu chật vật quỳ rạp xuống, đôi tay chống trên mặt đất, chầm chậm uốn éo.
Sắc mặt cậu tái nhợt, gân xanh trên trán giật liên hồi.
Cậu há miệng thở dốc, nhưng lại không phát ra âm thanh được, tựa như dây thanh của cậu đã hỏng rồi vậy.
Đúng lúc này người phục vụ phát hiện ra cậu, vội vội vàng vàng tiến lên.
“Anh gì ơi, anh có khoẻ không?”
“Mọi người mau lại đây, có khách ngất xỉul”
Risa quay lại trên xe chuẩn bị tự lái về thì bất chợt thấy tất cả nhân viên khách sạn ở tiền sảnh bỗng chốc nhốn nháo cả lên, chạy về phía suối nước nóng đẳng sau.
Sắc mặt họ gấp gáp, dường như đã xảy ra chuyện gì đó rất nghiêm trọng.
Cô ấy không khỏi nhíu mày, xuống xe cản một người lại.
“Có chuyện gì thế?”
Người nọ lập tức nhận ra Risa, dù sao đây cũng là sản nghiệp của Công ty Nikkyo.
“Cô hai! Có khách hàng ngất xỉu ở hồ nước nóng, có lẽ do ngâm nước trong thời gian dài, chúng tôi đang định chạy đi xem tình huống.”