“Biết được em là người thế nào nên anh lại càng không nỡ.”
“Nếu anh thật sự không nỡ vậy thì cứ yêu em thật nhiều và đừng xảy ra chuyện gì nữa.”
“Em… không thể chịu đựng thêm lần thứ hai nữa… Anh muốn bỏ em đi, dù xuống địa ngục cũng phải mang em theo. Cả đời này dù sống hay chết em cũng không muốn chia lìa anh.”
Bàn tay nhỏ bé của cô ôm chặt eo anh, hai người ôm chặt lấy nhau.
Cảnh tượng này bị vợ chồng già đứng bên ngoài nhìn thấy: “Úy Như, chúng ta ở đây làm phiên bọn trẻ cũng không tốt, bà theo tôi về đi, tôi biết lỗi rồi. Bây giờ con cái đều đã lớn vậy rồi, bảo nó thay đổi nó cũng không thay đổi được. Hơn nữa cưới được cô con dâu tốt như vậy, có nó chăm sóc, chúng ta cũng không phải lo vớ lo vẩn làm gì.”
“Tôi giao hai đứa con trai cho ông, ông chăm sóc nó thế nào? Từ nhỏ chúng đã bị Cố Triệt bắt nạt, ông không bảo vệ được chúng lại đưa chúng ra nước ngoài. Đến bây giờ Cố Thiện Linh vận chưa chịu về, nhớ mãi về người đã qua đời kia, phụ bạc tình cảm của cô bé tốt như Ôn Thanh Hoàn. Cháu gái nhỏ kia của tôi đến bây giờ cũng chưa được gặp mấy lần.”
“Tính cách Cố Thành Trung đặc biệt trầm ổn, bẻ răng nuốt máu loãng cũng một mình gánh vác. Tôi nhờ cậy ông chăm sóc chúng, vậy mà ông…”
“Nếu tính cách nó không như vậy thì bà cảm thấy Hứa Trúc Linh có thể một lòng với nó sao? Cho nên là phúc hay họa chỉ chính bọn nó mới biết được.
Chúng ta đừng ở đây làm phiền con trai nữa, đi thôi đi thôi. Người già rồi sẽ khiến người ta ghét bỏ.”