Cô lao xuống lầu thì thấy Cố Thành Trung đang ăn sáng, mà nửa bên mặt bỏng kia vẫn đáng sợ như cũ.
Quả nhiên mơ chỉ là mơ, sao có thể biến thành sự thật chứ?
Cố Thành Trung ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt thất vọng của cô thì không khỏi cảm thấy buồn cười.
Anh ra vẻ nghiêm túc rồi nói: “Sao thế?”
“Không… không có gì? Chắc là em say quá, em đi rửa mặt đây…”
Hứa Trúc Linh nói xong rồi bắt đầu quay về phòng rửa mặt.
Chú An thấy cô đi rồi thì mới nói: “Tối qua cậu chủ đã để cho cô ấy thấy gương mặt thật của cậu, vậy tại sao không tiếp tục chứ?”
“Bây giờ còn chưa phải lúc, nhưng cũng sắp rồi.”
Cố Thành Trung híp mắt, che giấu lâu như thế, cũng là lúc nên tung ra rồi.
Những người nợ anh anh sẽ từ từ đòi lại!
Hứa Trúc Linh về phòng rửa mặt, cô không kiềm chế được mà gõ gõ đầu mình.
Quả nhiên uống rượu sẽ làm hỏng chuyện, vậy mà cô lại không phân biệt được đâu là mơ đâu là thật.
Bây giờ Cố Thành Trung cũng rất tốt, cho dù bốn năm trước anh có đẹp tới cỡ nào thì cũng không liên quan gì tới mình.
Hứa Trúc Linh đã yêu Cố Thành Trung, cho dù anh có như thế nào đi chăng nữa thì cô cũng sẽ chấp nhận.
Hứa Trúc Linh rửa mặt bằng nước lạnh mới tỉnh táo hơn nhiều.
Ăn sáng xong thì Cố Thành Trung phải tới công ty làm việc, anh không có kỳ nghỉ dài như Hứa Trúc Linh. Khó khăn lắm mới để dành được hai ngày nghỉ, nhưng dù vậy cũng thường xuyên gọi điện cho Khương Anh Tùng để xử lý chuyện công.
Hứa Trúc Linh ở nhà không có chuyện gì làm nên đi ra vườn sau đọc sách.
Dù sao cô cũng muốn thi kế toán!
Hứa Trúc Linh vừa đọc sách vừa buồn ngủ.
Vừa vào thu, ánh mặt trời ấm áp cộng thêm gió hiu hiu khiến cho cô có chút buồn ngủ.
Lúc Cổ Thành Trung trở về thì Hứa Trúc Linh đang nằm ngáy o o.
“Hứa Trúc Linh đâu rồi?”
“Cô chủ ngồi đọc sách sau vườn rồi ngủ rồi.”
Chú An vừa cười vừa nói.
Cố Thành Trung không khỏi lắc đầu, trí ong minh của cô nhóc nhà anh có hạn, thật sự không thích hợp làm mấy chuyện mệt não như đọc sách.
Cố Thành Trung đi qua, đột nhiên nghĩ tới gì đó nên bảo người giúp việc lui đi.
Nhất thời trong phòng trở nên trống vắng, rất quạnh quẽ.
Hứa Trúc Linh ngủ rất ngon, nhưng lại có người gõ đầu cô khiến ongô rất không vui.
Hứa Trúc Linh đứng dậy rồi lẩm bẩm, nhưng đầu óc cô vẫn chưa tỉnh táo hẳn: “Ai thế, không lịch sự chút nào cả…”
Cô còn chưa nói xong thì đã nhìn thấy gương mặt đẹp trai không tì vết ngay trước mặt mình.
Không thể bởi móc!
Đây không phải là gương mặt cô nhìn thấy trong giấc mơ sao?
“Là anh ư Cố Thành Trung?”
Hứa Trúc Linh vô cùng kinh ngạc, cô vội vàng đứng bật dậy.
Cố Thành Trung cười nhẹ rồi nói:
“Là anh, không phải em muốn nhìn thấy anh à?”
“Đúng thế đúng thế, em rất muốn nhìn thấy anh, anh đẹp trai quá! Tối qua còn chưa kịp hôn anh một cái.”
“Vậy bây giờ em cũng có thể hôn anh mà.”
Hứa Trúc Linh nghe thế thì vội vàng ôm lấy cơ thể Cố Thành Trung rồi hôn anh vài cái.
Sau khi cô hôn xong còn bối rối nhíu mày, đây có tính là cô đang phản bội Cổ Thành Trung không?
Dù sao người trong mộng này cũng không phải là anh ấy.
“Không được, em không thể làm chuyện không có đạo đức như thế này.”
Hứa Trúc Linh vội vàng đẩy Cố Thành Trung ra rồi lùi về phía sau.
“Vì sao?”
Cổ Thành Trung hỏi, anh có chút thắc mắc.
“Anh không phải là Cố Thành Trung, Cố Thành Trung không thể nào trở nên hoàn hảo như thế được. Em là vợ chưa cưới của anh ấy, không nên chê bai gương mặt của anh ấy! Không được, em phải tỉnh lại!”
Hứa Trúc Linh nói xong rồi tự tát mình một cái, đau đến nỗi cô suýt khóc lên.
“Mẹ ơi, sao giấc mơ này chân thật vậy cơ chứ?”
Hứa Trúc Linh đau tới nỗi nhảy cẫng lên, cô đi qua đi lại muốn tìm người giúp đỡ.
Trước khi cô ngủ thì trong phòng đều là người, sao bây giờ lại chẳng có ai vậy.
Ngay cả chú An cũng không có ở đây!
Đúng là mơ thật.
Hứa Trúc Linh vội vàng gõ cửa cầu cứu, cô muốn ra ngoài nhưng phát hiện cửa lớn đã bị khóa lại.
“Anh… anh đừng có qua đây.”
“Anh nghĩ mãi mà không hiểu, anh đẹp trai hơn Cố Thành Trung trong đời thực rất nhiều, em phải vui vẻ mới đúng, sao lại tránh anh như tránh tà thế chứ?”
“Bởi vì tôi biết anh không phải là Cố Thành Trung!”
“Em có thể xem anh là Cố Thành Trung, dù sao thì giữa anh và anh ta cũng chỉ khác nhau nửa gương mặt thôi mà nhỉ?”
“Thế cũng không giống! Bề ngoài chỉ là một cái túi da, đẹp đẽ thì ai cũng hâm mộ. Nhưng nếu thật lòng thích một người thì cho dù anh ấy không đẹp tôi cũng sẽ thích! Anh khác với Cố Thành Trung, cho dù giống nửa bên mặt nhưng anh vẫn mãi không phải là anh ấy!”