Tổng Tài, Bớt Nhõng Nhẽo Lại Đi!

Chương 13



 

Tôi bị họ gọi đến đỏ mặt, chỉ biết nhìn Lục Dã cầu cứu.

Lục Dã vuốt nhẹ eo tôi: "Được rồi, các chú dọa bạn gái tôi sợ rồi đấy."

Họ đồng loạt trêu chọc anh sợ vợ. Lục Dã lại lấy đó làm tự hào, cười nhạo họ là những kẻ độc thân.

Họ lập tức bịt mũi, tỏ vẻ không chịu nổi mùi chua của tình yêu.

Khi tôi đưa quà mừng thọ cho ông nội Lục, tôi hồi hộp đến mức tay cũng run lên. Ông nội Lục cười hiền hậu nhận quà, mỉm cười nhìn tôi. Tôi thẹn thùng cúi đầu.

Lục Dã: "Được rồi ông nội, lần sau con sẽ mang về nhà để ông từ từ ngắm."

Khi Lục Dã đi xã giao, tôi ra ngoài ban công để hít thở.

Ở đó, tôi gặp Kỷ Thư.

Ánh mắt và lời nói của cô ta vẫn sắc bén như dao: "Dư Hựu, cô cũng có bản lĩnh thật đấy, có thể giữ Lục Dã trong lòng bàn tay."

Tôi nhàn nhạt liếc cô ta, nhẹ nhàng đáp trả: "Tôi quả thực rất có bản lĩnh. Bây giờ cô không phải nên vui mừng sao? Dù sao cô cũng không cần phải lo tôi sẽ giành lại Thẩm Lẫm nữa."

"Cô ghét tôi, chẳng phải vì tôi đã từng chiếm một vị trí trong lòng Thẩm Lẫm sao? Nhưng tôi có thể nói rõ cho cô biết, tôi không có hứng thú với đồ người khác đã dùng qua."

Cô ta nhìn chằm chằm vào tôi, gương mặt méo mó, ngón tay siết chặt đến trắng bệch: "Dư Hựu, tôi nói cho cô biết, đừng đắc ý quá sớm. Cửa lớn nhà họ Lục, cô chưa chắc đã vào được đâu. Đừng để đến lúc trèo cao ngã đau, trở thành trò cười cho thiên hạ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi còn chưa kịp đáp trả, đã có người lên tiếng thay tôi.

Dì Lục đứng chắn trước mặt tôi: "Ồ, tôi không ngờ cô Kỷ đây lại quản rộng như vậy, còn am hiểu cả chuyện nhà họ Lục chúng tôi."

Kỷ Thư cúi đầu: "Vãn bối không dám."

Dì Lục liếc cô ta một cái, rồi quay người nắm lấy tay tôi: "Hựu Hựu yên tâm, sau này nếu Lục Dã dám bắt nạt con, dì sẽ đánh gãy chân nó. Nếu con có thể ở bên nó trọn đời, nhà họ Lục là nhà chồng của con. Nếu con không thể đi cùng nó, nhà họ Lục sẽ là nhà mẹ đẻ của con."

Tôi nhìn dì Lục đang che chở cho mình, lòng vừa chua xót vừa ngọt ngào, nặng nề gật đầu.

Dì Lục khoác tay tôi, bỏ mặc Kỷ Thư đứng đó: "Hựu Hựu, kể cho dì nghe xem, Lục Dã đã theo đuổi con thế nào? Dì thúc giục nó bao nhiêu lần mà nó không dám tỏ tình. Bình thường dì nói nó vài câu, nó đã xị mặt ra rồi."

"Dì sớm đã thấy nó không bình thường. Mỗi lần nó nhìn con, ánh mắt cứ như muốn ăn tươi nuốt sống con vậy."

...

Cuối cùng tôi cũng đã phần nào hiểu được tính cách của Lục Dã được di truyền từ đâu.

Sau buổi tiệc sinh nhật, dì Lục kéo tôi vào nhóm chat của gia đình. Để bày tỏ sự chào đón, nhóm chat tràn ngập những bao lì xì đỏ. Họ còn kể lại những chuyện ngốc nghếch của Lục Dã khi còn nhỏ, khiến anh phải nhảy dựng lên trong nhóm chat.

Lục Dã ôm tôi, hậm hực cầu xin sự an ủi.

Tôi nghĩ, ông trời vẫn còn ưu ái tôi rất nhiều, đã để tôi gặp được Lục Dã, gặp được một gia đình nhà họ Lục ấm áp như vậy.

Yêu nhau được hai tháng, Lục Dã phải đi công tác, tôi không đi theo anh.

Trong tháng công tác này, mỗi tối anh đều gọi video cho tôi. Chúng tôi cứ để điện thoại ở đó, im lặng làm việc của mình, lặng lẽ bầu bạn cùng nhau.