Tổng Tài, Bớt Nhõng Nhẽo Lại Đi!

Chương 2



 

Trước mặt Lục Dã, tôi thưởng thức các món ăn một cách ngon lành.

[Dáng vẻ lúc ăn của vợ thật đáng yêu. Khóe miệng còn dính một hạt cơm kìa, mình phải nhắc khéo thế nào cho tinh tế bây giờ?]

Ngay giây sau, tôi rút một tờ khăn giấy, tao nhã lau nhẹ khóe miệng. Đã được nhắc nhở rồi.

Lau xong, tôi ngẩng lên nói với Lục Dã: "Cảm ơn." Anh nhìn tôi, khẽ nhíu mày. Tôi nghiêm túc bổ sung: "Cảm ơn Giám đốc Lục vì bữa trưa thịnh soạn này."

Anh dùng chén trà che đi nụ cười đang lan rộng trên môi: "Ừm, hợp khẩu vị thì Thư ký Dư cứ ăn nhiều một chút."

Sau bữa trưa no nê, chúng tôi đi qua một trung tâm thương mại để trở về công ty.

[Bộ đồ ngủ kia đẹp quá, vợ mặc lên chắc chắn sẽ rất quyến rũ.]

Tôi nhìn theo hướng mắt anh, đó là một bộ đồ ngủ bằng lụa đen với thiết kế vô cùng gợi cảm.

[Bộ bên cạnh cũng không tệ, cũng rất hợp với vợ.]

Bộ bên cạnh là một chiếc váy ngủ hai dây màu đỏ rực, độ táo bạo cũng không hề kém cạnh. Mặt tôi nóng bừng lên. Tôi hung hăng lườm vào tấm lưng của Lục Dã. Đồ háo sắc. Người đàn ông này... nội tâm vừa kín đáo lại vừa phóng túng một cách đáng kinh ngạc.

Chúng tôi đang đi thì một cậu bé bất ngờ chạy về phía tôi. Tôi vội né sang một bên, mắt cá chân bị trật nhẹ, cả người mất thăng bằng và sắp ngã.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong khoảnh khắc, một cánh tay rắn chắc đã kịp thời vươn ra, kéo tôi vào một lồng n.g.ự.c vững chãi. Mẹ của cậu bé cũng vội chạy đến, rối rít xin lỗi.

Tôi còn chưa kịp lên tiếng, Lục Dã đã dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào cậu bé, khiến đứa trẻ sợ hãi nép sau lưng mẹ, mắt hoe đỏ.

Tôi vội kéo nhẹ tay áo anh: "Thôi bỏ đi Lục tổng, cậu bé đâu có cố ý. Anh nhìn xem, anh sắp làm con người ta khóc đến nơi rồi." Nghe vậy, anh mới miễn cưỡng thu lại ánh mắt.

Tôi khẽ "A" lên một tiếng, cảm giác đau nhói từ mắt cá chân ngày một rõ rệt. Lục Dã chau mày, rồi đột ngột bế bổng tôi lên. Tôi hoàn toàn bất ngờ, chỉ có thể theo phản xạ mà ôm lấy vai anh.

Anh đặt tôi ngồi xuống một chiếc ghế dài, giọng trầm xuống căn dặn: "Ngồi yên ở đây, đừng cử động. Tôi đi mua thuốc cho em." Không đợi tôi kịp phản ứng, anh đã vội vã rời đi.

Khoảng mười phút sau, Lục Dã quay lại cùng một túi thuốc. Anh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng tháo giày cao gót của tôi, rồi đổ dầu thuốc ra lòng bàn tay và bắt đầu xoa đều.

Tôi định rụt chân lại, nhưng anh đã giữ chặt lấy, bàn tay ấm áp cẩn trọng xoa bóp mắt cá chân cho tôi. Tôi không ngừng muốn rút chân về: "Lục tổng, ở nơi công cộng thế này không hay lắm." Anh trầm giọng đáp: "Không có gì là bất tiện. Huống hồ, tôi là cấp trên của em."

Tôi chỉ đành đỏ mặt, cúi gằm xuống. Xung quanh đã có những tiếng xì xào ngưỡng mộ vang lên. Bôi thuốc xong, Lục Dã còn lấy ra một đôi giày bệt mới mua và ân cần mang vào cho tôi.

Tôi nhìn đỉnh đầu của anh, trong lòng trào dâng một cảm xúc vừa ngọt ngào vừa chua xót. Anh thực sự rất tốt, là người đàn ông đối xử với tôi tốt nhất, chỉ sau bà ngoại. Tôi nghẹn ngào nói lời cảm ơn. Anh chỉ khẽ gật đầu.

Xong xuôi, Lục Dã còn có ý định bế tôi về công ty, nhưng tôi đã kiên quyết từ chối. Chỉ vì chuyện đó mà anh lại giận dỗi.

[Bướng bỉnh thật chứ, hừ.]

[Để tôi bế một chút thì có sao đâu, tôi cũng đâu có thừa cơ chiếm tiện nghi.]