Tổng Tài, Bớt Nhõng Nhẽo Lại Đi!

Chương 4



 

Sau khi tôi đáp lời Lý tổng, ánh mắt của Lục Dã khóa chặt lấy tôi. Tôi cảm thấy có chút không tự nhiên, bèn quay đầu đi, cố gắng lờ đi ánh nhìn của anh. Anh cầm ly rượu, uống cạn một hơi, khóe miệng khẽ trễ xuống.

Tối hôm đó, tôi dìu Lục Dã đã say mèm về nhà. Đuôi mắt anh nhuốm một màu đỏ rực, đôi mắt ướt át nhìn tôi không chớp. Tôi ấn anh ngồi xuống ghế sofa: "Anh ngồi yên đây, tôi đi pha trà giải rượu cho anh." Anh nắm chặt lấy ngón tay tôi, nhất quyết không buông.

Nhìn người đàn ông say khướt này, thái dương tôi bắt đầu giật giật. Nhưng tôi vẫn thở dài một hơi, cứng rắn gỡ tay anh ra. Anh bĩu môi, ánh mắt đầy trách móc vẫn dán chặt vào người tôi.

[Mình đã khó chịu đến mức này rồi, vợ vẫn không chịu ôm mình một cái.]

[Vợ thật là nhẫn tâm, nhưng mình có tư cách gì để đòi hỏi đâu chứ.]

Khi tôi đặt ly trà giải rượu trước mặt anh. Anh vẫn bĩu môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi im trên sofa, trông hệt như một chú chó lớn đang tủi thân.

Tôi không ngờ sẽ gặp lại Thẩm Lẫm ở bệnh viện. Anh đang dịu dàng dỗ dành con gái, giọng nói vẫn ấm áp như xưa. Nhiều năm trôi qua, anh dường như không hề thay đổi, vẫn là chàng đàn anh trong chiếc áo sơ mi trắng của ngày nào.

Nhìn bóng lưng anh, tôi bất giác có chút hoài niệm. Bảy năm đằng đẵng, khi cái tên Thẩm Lẫm một lần nữa lướt qua môi, đã không còn cảm giác cay đắng và dằn vặt như trước nữa.

"Hựu Hựu?" Thẩm Lẫm có chút kinh ngạc khi nhìn thấy tôi. Tôi khẽ gật đầu, giữ phép lịch sự tối thiểu: "Anh cũng đến bệnh viện sao? Anh đi một mình à?"

Tôi gật đầu, rồi lại lắc đầu. Cô bé trong lòng anh ôm chặt lấy cổ bố, nhìn tôi với ánh mắt đầy cảnh giác. Nhìn dáng vẻ đó, tôi bất giác bật cười khi nghĩ đến mẹ của cô bé.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau một hồi im lặng, cuối cùng anh cũng lên tiếng: "Buổi tối ngủ em nhớ đắp chăn cẩn thận, đừng để bị cảm lạnh." Câu nói này từ miệng anh thốt ra, thực sự rất dễ gây hiểu lầm. Mọi chuyện đã là quá khứ, huống hồ anh bây giờ đã là chồng, là cha của người khác.

Tôi bèn chuyển chủ đề: "Em biết rồi, cảm ơn đàn anh đã quan tâm." Anh ôm con gái, nhìn tôi như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi. Vừa quay người định đi, bên tai tôi đã vang lên một giọng nói chói gắt: "Dư Hựu."

"Mẹ!" Cô bé vui mừng reo lên, đòi lao vào vòng tay người vừa đến. Rắc rối rồi, xem ra lần này khó mà thoát thân.

Kỷ Thư nhìn tôi bằng ánh mắt hằn học, rồi dính chặt lấy Thẩm Lẫm như để tuyên bố chủ quyền. Bảy năm rồi, cô ta vẫn ấu trĩ như ngày nào. "Thật tình cờ quá nhỉ, cô Dư.” 

“Phải, cô Kỷ.” 

“Việc bám riết không buông thật vô nghĩa, cô Dư thấy có đúng không?"

"Kỷ Thư, em đừng gây sự nữa. Hôm nay anh gặp Hựu Hựu chỉ là tình cờ thôi.” 

“Hựu Hựu? Bảy năm rồi mà anh vẫn gọi cô ta thân mật như vậy sao?” 

“Em đừng vô lý nữa được không?” 

“Em vô lý? Phải, là em đã phá hỏng cuộc hội ngộ của anh và mối tình đầu. Nhưng Thẩm Lẫm, anh đừng quên, em mới là vợ của anh, là mẹ của con anh."

Kỷ Thư hất tay Thẩm Lẫm ra, không chút nhân nhượng. Cô bé đứng cạnh nhìn cha mẹ cãi vã, bĩu môi rồi oà khóc nức nở. Những người qua lại bắt đầu dừng chân, xì xào bàn tán về phía chúng tôi. Nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, đầu tôi đau như búa bổ.

"Thư ký Dư." Lục Dã trong bộ vest đen phẳng phiu, rẽ đám đông bước thẳng về phía tôi. "Khám xong chưa?”