Tổng Tài, Bớt Nhõng Nhẽo Lại Đi!

Chương 9



 

Tôi im lặng uống rượu cùng Lê Dạng.

Lục Dã nhìn chúng tôi, đôi mày nhíu chặt.

[Phiền phức thật, không lẽ vợ lại đang nhớ đến tên khốn kia.]

[Không được, mình phải chiếm trọn trái tim của vợ, không để lại một góc nào cho hắn.]

[Tên khốn đó, sao hắn dám làm vợ mình đau khổ lâu như vậy!]

Uống đến khi nước mắt Lê Dạng bất chợt tuôn rơi, lớp ngụy trang mạnh mẽ dưới tác động của cồn hoàn toàn sụp đổ.

Lê Dạng kéo tay áo tôi: "Chị Hựu Hựu, em đau quá."

Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng cô: "Đau một lần này rồi sẽ ổn thôi. Cả một khu rừng còn ở phía trước, chúng ta nhất định sẽ tìm được một cái cây thuộc về riêng mình."

"Vậy chị Hựu Hựu đã tìm thấy chưa?"

Lục Dã lập tức căng thẳng, anh dựng thẳng tai lên hóng chuyện, dù bề ngoài vẫn cố tỏ ra thờ ơ, lạnh nhạt.

Nhìn dáng vẻ căng như dây đàn của anh, khóe môi tôi bất giác cong lên: "Hình như chị tìm thấy rồi."

[Tìm thấy rồi ư! Bảy năm ròng mình ở gần ban công mà không được hưởng ánh trăng, rốt cuộc kẻ nào đã nhanh tay hớt mất!]

[Không thể nào! Vợ chỉ có thể là của mình thôi!]

[Vợ ơi quay lại nhìn anh đi, anh thật sự rất tốt mà, hu hu.]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tối đó, Lục Dã lái xe đưa tôi về nhà. Anh đứng ở cửa nhìn tôi, môi mấp máy, muốn nói rồi lại thôi. Cuối cùng, anh không hỏi gì cả, chỉ buồn bã quay lưng rời đi.

Anh đúng là một chú chó ngốc.

Nếu bạn hỏi tôi, bảy năm làm việc bên cạnh Lục Dã có từng rung động không?

Câu trả lời, tất nhiên là có.

Bảy năm trước, khi tôi bị Kỷ Thư dùng thủ đoạn hãm hại, không nơi nào nhận vào làm, chính Lục Dã đã cho tôi một cơ hội. Đối mặt với những lời đồn thổi bên ngoài, anh luôn dành cho tôi sự tôn trọng tuyệt đối. Anh không can thiệp vào đời tư, nhưng lại âm thầm dẹp yên những tin đồn trong công ty, lặng lẽ đứng sau bảo vệ tôi. Khi tôi bị trêu chọc trong các buổi tiệc, anh cũng ngấm ngầm che chở.

Anh đánh giá cao năng lực của tôi, trao cho tôi đủ niềm tin và cơ hội để phát triển. Suốt bảy năm, tôi cũng từng bị anh phê bình nghiêm khắc. Từ anh, tôi học được cách nhìn nhận lại bản thân, trau dồi thêm vô số kỹ năng. Anh là người miệng cứng lòng mềm điển hình. Khi tôi ốm, anh sẽ vụng về quan tâm; vào sinh nhật tôi, anh sẽ âm thầm chuẩn bị quà.

Tất cả sự ấm áp mà anh trao, dù vụng về hay thầm lặng, đều trở thành nguồn sức mạnh để tôi vững bước trong thành phố xa lạ này. Mỗi hành động kiêu ngạo nhưng ấm áp của anh đều được tôi ghi nhớ rất lâu, giống như một viên kẹo ngọt cất giữ riêng, để dành nếm trải mỗi khi buồn lòng.

Tôi lớn lên cùng bà, đã quen với sự trọng nam khinh nữ của cha mẹ, cũng đã chứng kiến đủ đầy sự ấm lạnh của tình người. Tôi đủ sáng suốt để phân biệt được ai thật lòng đối xử tốt với mình.

Bảy năm qua, tôi đã chứng kiến anh từng bước đưa Lục thị lớn mạnh, nhìn anh ngày càng trưởng thành, ngày càng có sức hút. Huống hồ, Lục Dã còn sở hữu một ngoại hình vô cùng xuất chúng.

Đối diện với một người đàn ông như vậy, thật khó để không có những ảo mộng.

Nhưng thứ tình cảm này vẫn chưa đủ để tôi có dũng khí vượt qua ranh giới giữa cấp trên và nhân viên.

Nhưng bây giờ, mọi chuyện đã khác.

Sau buổi đi uống với Lê Dạng là cuối tuần. Hai ngày liền tôi không gặp Lục Dã.

Thứ Hai gặp lại, anh mang một vẻ mặt buồn bã, cả người toát ra một luồng khí u ám.

Trợ lý Chu làm việc gì cũng cẩn trọng từng li, chỉ sợ chọc giận Lục Dã. Trong phòng trà, anh ta băn khoăn hỏi tôi có biết nguyên do không. Tôi chỉ cười, gật đầu rồi lại lắc đầu.