Hạ Vy Vy ngồi ở trêи sofa nhìn chằm chằm chiếc nhẫn, mắt sáng quắc cái hột kim cương to đùng này: "U chao ơi.." Lăng Ngạo Thiên ngồi kế bên, quản
lý rót trà vào cốc cho anh. Người quản lý nói: "Mời Lăng tổng ạ.."
Anh nhăn cái chân mày lại không hài lòng: "Của vợ tôi đâu?" À.. là..
vâng.. tôi hiểu mà: "Dạ, của phu nhân thì đang nấu sữa ấm ạ."
Lăng Ngạo Thiên gật đầu, ảm đạm nói: "Sữa thường, không lấy sữa hoàng gia nấu không quá nóng.. ấm vừa đủ uống, bỏ muỗng nhỏ vào cốc cho cô
ấy. Kêu người đi đến đường XX vào cửa hàng nhỏ mua cho cô ấy bánh
socola." Hạ Vy Vy giật giật cái môi cười nói với anh: "Thiên, đừng như
vậy."
"Kiểu gì cũng phải học thói quen này thôi. Mau đi đi." Anh liếc nhìn
quản lý, quản lý lau lau mồ hôi nói: "Nhưng mà.. phu nhân ăn những thứ
này sao ạ?"
Lăng Ngạo Thiên đặt bàn tay chống lên cái cằm, giọng điềm đạm nói:
"Làm sao? Mấy người ăn ngon mặc sướиɠ cho nên chê đồ vợ tôi ăn?" Người
quản lý gập người cúi đầu: "Dạ không! Chúng tôi không dám ạ!" Hạ Vy Vy
kéo kéo tay áo anh nói: "Thiên, em đau mắt."
Anh mặc kệ người quản lý liền hướng về phía cô: "Sát lại gần đây, đau ở đâu?" Cô cười cười nháy mắt người quản lý một cái, sau đó banh con
mắt ra đáng thương nói: "A ui da.. người ta đau quá đi! Này.. anh xem
này sao tự nhiên mắt em đau ghê." Cô lấy tay banh banh con mắt của mình
ra..
Người quản lý cười lễ phép với cô sau đó lùi về sau, chứ không thôi lát Lăng tổng lại nổi cơn đùng đùng lên chết chùm cả đám.
Lăng Ngạo Thiên thổi thổi vô mắt: "Như thế nào?"
"Hết đau rồi!" Cô cười nói.
"Đừng có xạo sự." Anh búng vô trán cô, cô che cái trán lại mếu cái môi nói: "Xạo sự? Em xạo gì cơ?"
Lăng Ngạo Thiên chất vấn Hạ Vy Vy: "Em không hề đau mắt, muốn làm mỹ
nhân cứu người à?" Cô lè cái lưỡi ra: "Anh nói chuyện với người ta mà
lời lẽ đe dọa thế này ai mà dám nói nữa, người ta muốn tè ra quần rồi
kìa." Anh cười cười, nói quá.. có đến nỗi nào tè dầm chứ: "Bất quá đi ra chỗ khác tè, chỗ này miễn tè.. chỗ làm ăn của anh mà phá là không được
đâu."
"Vậy nếu người ta tè thì thế nào?"
"Không có nếu như."
"Tự tin quá trớn." Hạ Vy Vy ánh mắt mỉa mai anh.
Anh trầm ngâm rồi cũng gật đầu: "Ở cái nước này, chồng em mọi thứ đều đứng đầu, anh không tự tin cũng không phải là chồng em rồi." Nhìn thấy
cô cứ chăm chú vào hột kim cương to ở trêи chiếc nhẫn chỉ biết bật cười: "Thích không?" Hạ Vy Vy ɭϊếʍ mép một cái: "Thích, kim cương to thật
đấy! Ngon hơn cả anh!"
Lăng Ngạo Thiên hừ lạnh: "Hôm nay anh vui cho nên tạm thời tha em,
nhưng ngon hay không hình như chúng ta nên kiểm chứng lại." Anh móc điện thoại trong túi của mình ra, cô hiểu ý liền bật dậy chặn tay lại: "Thôi đi! Anh đúng là xấu xa mà, không có liêm sỉ sao!?"
Lăng Ngạo Thiên vứt cái liêm sỉ sang một bên thủ thỉ vào tai cô gái
nhỏ: "Này.. em nói sao cơ? Anh chỉ có hứng thú với gương mặt chìm trong
kɧօáϊ lạc của ai đó thôi. Đâu xấu xa đến nỗi nào?" Anh nắm lấy cổ tay
của cô kéo cô vào người mình, đỡ lấy bụng, cô nhắm con mắt lại: "Bụng
em!" Anh cười bảo: "A.. bụng em thế nào cơ? Anh đã che rồi mà?"