"Minh Châu sẽ không còn." Tống Thành dứt lời đi tới xe mở cửa cho ba
người, giám đốc Lợi nhọc nhằn.. kì này không thể làm gì nỗi nữa. Động
đến Lăng gia là một sai lầm lớn nhất, thế nào ai ngờ lại là vợ với con
trai của ngài ấy! Bây giờ chỉ có thể tận mắt nhìn Minh Châu đóng cửa
không thể nâng nỗi.
Ngồi ở trêи xe, anh trầm tư vẻ mặt khó chịu nhìn ra cửa sổ, cô chột dạ mới nói: "Thiên.. hôm nay trời đẹp ha?"
"Ừ."
"Thiên, anh có nghe em hát chưa? Hay không á?" Cô nói lúc nãy ở trêи trường.
"Hay."
Cô lúng túng mặt buồn hiu nhìn anh, anh nhìn thấy cô đang chăm chăm
vào mình vẻ mặt nịnh hót này.. đúng là! Anh cầm lấy thuốc Tống Thành đưa bôi lên mặt cô nhẹ nhàng: "Để anh, nếu anh không làm lẽ nào em định để
nó sưng như thế luôn?" Anh chưa từng đánh cô chỉ một cái thế mà ông già
chết tiệt kia lại dám.
Nghĩ tới thôi đã bực bội rồi, cô cười: "Có lẽ vậy chăng?" Anh búng một cái lên trán cô: "Tiểu yêu tinh."
Hahaa.. Tiểu yêu tinh, cái cách xưng hô này đúng là chướng cái lỗ tai mà đâm mắt người ta, nghe thôi đã không chịu nỗi mà còn phải nhìn hai
người ngọt ngào. Uầy chắc dễ điên lắm á.
Lăng Thần ngồi ở giữa nhìn mà chướng mắt, cậu phát tiếng: "Ọe." Tống
Thành nhịn cười.. lần đầu tiên ăn cẩu lương mà thõa mãn thế này. Có
người làm thay anh thế thì anh còn gì để mà nói nữa. Tiểu thiếu gia
nghịch ngợm quá, mà chú Tống thích lắm.
Lăng Ngạo Thiên nhéo nhéo lỗ tai của cậu, cậu kêu nhìn mommy của
mình: "Mommy, đau đau! Con đau!" Thằng con này, dối trá, ta nhéo con nhẹ ơi là nhẹ.. lúc nào cũng biết mách mẹ thế lớn lên như nào đây! Hạ Vy Vy lắc đầu nhìn anh: "Thiên!"
Anh hừ lạnh buông tay của mình ra, cô xoa xoa đầu cậu: "Daddy chỉ
giỡn thôi, con đừng giận nha." Ừ bây giờ cô nào dám giận với anh, anh
trong lòng mãn nguyện biết bao nhìn cậu: Ồ hôm nay Vy Vy về phía ta rồi, con khỏi có mà mách nhé!
Lăng Thần cọc cằn phồng cái má, cậu nghĩ ra cách mới liền bò lên chân của cô ngồi, đầu ịn vào ngực.. chao ôi mềm lắm á daddy: "Mommy thơm quá đi!" Cậu cười nhếch cái môi, tinh ranh quá đi!
Lăng Ngạo Thiên xách cậu lên ngay lập tức đặt ʍôиɠ lên đánh nhẹ vào
ʍôиɠ một cái, giỡn mặt với ta hả? Lăng Thần cắn cắn tay của anh, bò lại
về phía cô. Cứ thế lặp đi lặp lại, cô đứng hình để hai người tái diễn
lại hoàn cảnh cũ.
Tống Thành cười nghẹn trong họng "phốc"... Có đứa con thông minh lanh lợi sớm thế này không hẳn là sung sướиɠ đâu! Thôi thì tội ngài lắm
nhưng đành chịu đi, ai bảo? Nói mới nhớ lúc nào Lăng tổng tiếp xúc thân
mật với thiếu phu nhân đều bị tiểu thiếu gia can ra, cậu lại tỏ ra vẻ
mặt không biết gì, ngây thơ quá trời quá đất.
Vậy mà làm cho Lăng tổng nhiều lần tức điên lên mà cũng không nỡ
đánh, có lần cậu nhóc còn chạy lên Lăng Đế cúp nguồn điện làm cho anh bị mất cả đống tiền, anh mắng một tăng mà vẫn lêu lêu bày ra cái mặt không sợ, nghĩ lại cái này có phải là vợ với con dạy dỗ lại hay không taaa?
Mà thật sự nghĩ lại anh vui vẻ hơn lúc trước rất nhiều nói trắng ra lấy
vợ cũng tốt lắm đấy chứ!
Ba người cười nói trêu ghẹo, còn Tống Thành lái đến Trạch Viên vì Hạ Vy Vy muốn thăm "mẹ chồng với em rể".