Dùng xong bữa tối ở toà nhà tổng thống, dưới sự yêu cầu của Tô Thám, Hiên Viên Thần vẫn nói cấp dưới đưa cô về, giờ đây cô đã mở rộng lòng với anh, hai bên tiếp nhận tình cảm của nhau, nhưng họ vẫn còn nhiều chuyện cần đối mặt.
Hiên Viên Thần không phải người trăng hoa, anh chờ đợi ở thế giới này lâu hư vậy, Tô Thắm mới tới bên người anh, anh không gấp gáp, có kiên nhẫn chờ đợi tiếp, anh tin Tô Thắm sẽ không để anh phải chờ lâu.
Tô Thắm kéo valy về nhà, vừa về đến cửa đã nghe thấy âm thanh quen thuộc, cô mừng rỡ kêu lên thành tiếng: “Tiểu Hi.”
“Chị? Chị về rồi.”
Âm thanh của Tô Hi lập tức vang lên, chạy tới cửa, mà lúc này, sau lưng cô, Lý Thiến vội vàng đuỏi theo.
“Hi Hi, con cẩn thận chút cho mẹ.”
Nói xong, Lý Thiến cũng chạy tới.
Tô Thắm vừa đổi giày, vừa nhìn Tô Hi cười: “Em sao thế? Để mẹ lo thế này.”
Tô Hi đỏ mặt, vừa mừng vừa xấu hỗ nói: “Bây giờ em không phải một người nữa.”
Mặt Tô Thắm lập tức trợn tròn, vui mừng ngắm nhìn cô: “Chị có cháu rồi? Từ khi nào?”
“Còn sớm lắm! Tuần trước em đi khám, tính ra thì cũng mới được tháng.”
Tô Hi cong môi, ánh mắt lấp lánh tia sáng, “Tiểu Thắm, sao đột nhiên con lại về? Kết thúc kỳ nghỉ rồi sao?”
Lý Thiến tò mò nhìn con gái lớn, không phải nói được nghỉ một tháng sao? Sao mới chưa đến một tuần đã về?