“A… đừng!” Giản Tích Nhu giật mình, cơ thể dần phản ứng lại hắn.
Phong Thừa Trạch thì nào có dễ dàng bỏ qua kia chứ, tay hắn vẫn không chịu yên phận làm loạn khắp nơi trên cơ thể trắng nõn của cô.
“Anh… anh… bình tĩnh chút… a…” Tiếng ngâm nga yêu kiều của cô vang lên không ngớt, dưới sự k1ch thích của hắn giọng điệu đã yêu kiều lại càng trở nên yêu kiều hơn.
“Chậc… em ngon như vậy bảo anh làm sao bình tĩnh được kia chứ?” Hắn cúi xuống, dùng chất giọng trầm khàn nhuốm đầy d*c vọng nói bên tai cô khiến cô mặt mày đỏ ửng.
Những lúc thế này hắn nói như vậy, chẳng phải càng làm cô k1ch thích hơn sao? Bàn tay to lớn của hắn từng chút từng chút m ơn trớn trên làn da trắng nõn của cô, khiến chúng dần trở nên ửng hồng bắt mắt.
“Anh… anh đừng nói nữa.
” Lời nói của cô dưới sự k1ch thích cực độ từ hắn khiến giọng nói yêu kiều kia trở nên ngắt quãng, khi lọt vào tai hắn lại trở thành liều thuốc k1ch thích h@m muốn mãnh liệt bên trong cơ thể hắn.
“Ngoan… thả lỏng chút nào bé con.
” Hắn dùng chất giọng mị hoặc, cùng với gương mặt điển trai khiến Giản Tích Nhu không tự chủ được mà thả lỏng cơ thể phối hợp với hắn.
Ngón tay thon dài của hắn vuốt v e hai bên cánh hoa h.
uyệt, khiến mật dịch chảy ra bên ngoài ngày càng nhiều khiến việc ma sát k1ch tình của hắn càng trở nên dễ dàng hơn.
Phong Thừa Trạch hết vuốt v e cánh hoa xinh đẹp rồi lại x0a nắn h.
ạt đ.
ậu nhỏ phía trên làm cho Giản Tích Nhu cong người hứng chịu hết thảy, miệng nhỏ không ngừng bật ra những tiếng yêu kiều.
Hắn nở một nụ cười xấu xa, ngón tay thon dài trực tiếp tiến vào trong hoa h.
uyệt mà thăm dò.
“A!” Ngón tay hắn đột ngột tiến vào làm cho cô giật mình kêu lên.
“Đau sao?” Hắn hơi cau mày, nhìn biểu hiện trên gương mặt cô.
Giản Tích Nhu hít thở sâu một hơi, dần thả lỏng cơ thể rồi lắc đầu.
Thấy cô có vẻ đã thích nghi được, hắn liền bắt đầu di chuyển ngón tay, tay còn lại xoa hạt đậu phía bên trên.