Khi tôi và Tống Thành về đến nhà thì trời đã khá khuya.
Không rõ Trần Tuấn Vũ đã nói gì với Nhậm Vy Vy, nhưng cả hai đều đã lên nhóm cư dân xin lỗi công khai.
Nhậm Vy Vy còn đăng một đoạn video xin lỗi lên trang cá nhân.
Buổi tối, Tống Thành gối đầu lên tay tôi, gương mặt có phần u sầu:
“Haiz… anh thật không ngờ lại là Trần Tuấn Vũ làm chuyện đó.”
“Hồi đó công ty gặp khủng hoảng, dự án sụp đổ, người ta bỏ đi hết, chỉ có nó ở lại cùng anh làm lại từ đầu.
Tụi anh đúng kiểu anh em chí cốt luôn mà.
Trên đời này còn có loại anh em đ//â/m sau lưng vậy sao?”
Tôi nhìn Tống Thành mà không nói gì.
Trực giác phụ nữ mách bảo tôi: chuyện này… chưa dừng lại ở đây đâu.
Hôm sau, Trần Tuấn Vũ đến tận nhà xin lỗi, kết quả là bị Tống Thành tặng cho hai mắt gấu trúc.
Anh ta không phản kháng, vừa ôm mắt vừa nói:
“Thành ca, em biết em sai thật rồi.”
Tống Thành lạnh giọng:
“Mày có làm gì tao cũng được, nhưng mày không được lôi vợ tao vào.”
“Xét tình nghĩa bao năm qua, mày nghỉ phép ba tháng đi.
Công việc tao sẽ giao cho người khác xử lý.”
“Từ nay… đừng đến nhà tao nữa.”
Trần Tuấn Vũ ngẩng đầu, ánh mắt đầy ngỡ ngàng:
“Thành ca?!”
Tống Thành quay mặt đi, không nói gì.
Trần Tuấn Vũ liếc sang tôi, giọng khẩn thiết:
“Chị dâu, em với anh Thành quen biết bao nhiêu năm rồi.
Em có lỗi với chị là em sai thật, nhưng chị không thể để anh Thành đối xử với em như thế…”
“Tên khốn Trần Tuấn Vũ!”
Tống Thành quát lên:
“Mày đừng có đổ hết lên đầu Tô Tô!
Tưởng tao không nghe ra mày đang ám chỉ gì sao?”
Ánh mắt anh sắc lạnh, nhìn chằm chằm vào Trần Tuấn Vũ:
“Nếu mày thật lòng coi tao là anh em, thì mày phải tôn trọng vợ tao.
Mày để Nhậm Vy Vy tới phá đám cưới, để cô ta bịa đặt, chửi bới Tô Tô bên ngoài — lúc đó mày có nhớ mày là anh em tao không?
Tô Tô không có nghĩa vụ phải tha thứ cho mày.
Người có liên quan đến mày là tao, tao là chồng của cô ấy.
Việc tao cần làm là không để bất kỳ kẻ nào đã làm tổn thương cô ấy xuất hiện trước mặt cô ấy nữa — chứ không phải bắt cô ấy vì tình nghĩa của tao mà phải chấp nhận người đã khiến cô ấy tổn thương.”
Công bằng mà nói, khi chồng tôi không ngốc, anh ấy cũng… khá đẹp trai đấy chứ.
Trần Tuấn Vũ im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng cúi đầu xin lỗi tôi rồi rời đi.
Tống Thành quay sang, mắt long lanh:
“Vợ ơi, hôm nay anh thể hiện thế nào?”
Tôi bật cười, lườm anh một cái:
“Cũng được, cũng được đấy.”
Tống Thành nhe răng cười:
“Vậy tối nay em phải nghe lời anh!”
“Chỉ có thế thôi?”
“Chờ đấy, lát nữa anh cho em thấy thế nào là ‘có bản lĩnh’!”
Chậc!
Sau khi Nhậm Vy Vy và Trần Tuấn Vũ rời khỏi, tôi và Tống Thành cũng yên tâm bắt đầu kỳ trăng mật.
Để bù đắp cho tiếc nuối của Tống Thành về hôn lễ trong nước, chúng tôi tổ chức một buổi lễ cưới nhỏ trên bãi biển ở nước ngoài.
Lần này, Tống Thành chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng, còn bỏ tiền thuê hẳn ba vệ sĩ đứng canh – có người nào khả nghi là lập tức đưa đi.
“Đâu phải lần nào cũng có người đến cướp hôn đâu.”
“Không được. Anh bị ám ảnh rồi, phòng còn hơn chữa.”
Tôi nhướng mày:
“Người em đã gả cho anh rồi, cưới hỏi rình rang có quan trọng nữa đâu?”
Anh đứng sau tôi, chỉnh lại mạng che mặt:
“Không được, vợ anh kết hôn thì nhất định phải hạnh phúc viên mãn.”
“Lần trước tụi mình cưới ở trong nước, coi như anh thề trước tổ tiên ông bà.
Lần này ở nước ngoài tổ chức lại, cho Chúa nghe thấy luôn.
Vậy là từ cổ chí kim, trong và ngoài nước đều biết tụi mình là một cặp rồi.”
Tôi bật cười không kìm được.
Biển trời một màu, nắng vàng rực rỡ, người tôi yêu đang đứng phía sau nhẹ nhàng đội khăn voan cho tôi — đúng là hạnh phúc.
Buổi lễ cưới lần này diễn ra suôn sẻ, Tống Thành thì vui ra mặt, nhìn là thấy rõ.
Chúng tôi đi chơi khắp nơi, hai đứa đen nhẻm mới chịu quay về nước.
Mẹ chồng lái xe ra sân bay đón, trên đường về, bà hỏi Tống Thành:
“Nghe nói con cho Trần Tuấn Vũ nghỉ phép rồi à?”
Tống Thành gật đầu:
“Sao thế, anh ta tìm mẹ à?”
“Không, không phải.
Mẹ chỉ muốn nhắc con một câu: đã không dùng nữa thì dứt khoát, đừng để nó còn dây dưa với công ty.
Đến lúc bị thiệt vì quá mềm lòng thì đừng có ra ngoài nói mình là con của mẹ, mẹ mất mặt lắm.”
Tôi nghĩ, việc Tống Thành từng trở thành “chú rể câm”, có lẽ cũng phần nào do ảnh hưởng từ cách dạy con trong gia đình này.
Tôi ngồi bên cạnh cười hề hề như ngốc, mẹ chồng liếc tôi qua gương chiếu hậu rồi cũng bật cười:
“Tô Tô đừng lo, nếu con trai mẹ phá sản thì sau này mẹ nuôi con.
Mẹ còn đáng tin hơn nó nhiều.”
“Vậy con cảm ơn mẹ trước nhé.”
Tống Thành “hừ” một tiếng:
“Ý gì đấy? Chồng không phải người thân, còn mẹ chồng mới là ruột thịt à?”
“Anh đừng chia rẽ tình cảm mẹ con tôi, không được đâu!”