Bé Cá Ngựa đứng sững tại chỗ, gương mặt bỗng chốc đỏ bừng như sắp bốc khói.
Hóa ra... tiên sinh thích cậu.
Bên cạnh, sắc mặt của giám đốc biến đổi không ngừng, từ đỏ sang trắng rồi lại tái mét. Gần như sắp ngất. Ông hốt hoảng đuổi nhân viên chỉnh âm đi, quay lại nhìn Bé Cá Ngựa với vẻ cứng đờ, môi run rẩy:
"À... ha ha... cái này..."
Xong rồi. Lần này coi như tiền thưởng bay theo gió. Chắc chắn bị trừ sạch.
Bé Cá Ngựa ngẫm nghĩ một lát, rồi nghiêm túc nói:
"Giám đốc... chuyện này, ông có thể đừng làm lớn chuyện được không?"
"Hả?" Giám đốc ngơ ngác mất vài giây mới tiêu hóa xong câu hỏi.
"Đây là bất ngờ mà tiên sinh chuẩn bị cho tôi. Cho nên..."
Cậu nghiêng đầu, ánh mắt sáng long lanh.
Nghe tới đây, giám đốc như bắt được phao cứu sinh, lập tức gật đầu như gà mổ thóc, thái độ còn cung kính hơn cả lúc đối mặt với tổng tài.
"Được được được! Không nói, không nhắc, không hé răng! Coi như tôi chưa từng nghe thấy gì hết!"
"Còn nữa..." Bé Cá Ngựa nhẹ nhàng nói tiếp, "Tôi muốn nhờ ông giúp tôi một việc gấp."
⸻
Cùng lúc đó, ở một bên khác của Thủy Tộc Quán—
Tổng tài đang kiểm tra lại từng khâu chuẩn bị cuối cùng. Anh đã lên kế hoạch cầu hôn Bé Cá Ngựa từ rất lâu, tỉ mỉ đến từng chi tiết.
8 giờ tối nay, toàn bộ sự kiện sẽ được tổ chức ở sân trung tâm của Thủy Tộc Quán, không gian được biến hóa thành một thủy cung lãng mạn.
Từ bàn ghế, ánh sáng, âm nhạc, hoa hồng cho tới màu sắc ánh đèn – tất cả đều được lựa chọn kỹ lưỡng, không tiếc chi phí.
Thậm chí, anh còn thuê một đội huấn luyện chuyên nghiệp để hướng dẫn nhân viên cách tạo không khí, luyện tập lời thoại, từng bước một để tạo nên một buổi tối hoàn mỹ.
Còn ba tiếng nữa. Tổng tài đã đến sớm, đích thân giám sát.
Tại sao lại chọn Thủy Tộc Quán?
Lý do đầu tiên: Đây là nơi khiến Bé Cá Ngựa cảm thấy giống như quê nhà. Lý do thứ hai... là đàn hải mã.
Tổng tài đi đến khu trưng bày hải mã, nhìn xuống bầy hải mã trong lồng pha lê, trong lòng dâng lên cảm xúc phức tạp.
Lần trước mấy con này dám "thả thính" Bé Cá Ngựa...
Hừ.
Lần này, người theo đuổi là anh.
Đàn hải mã phun bong bóng: ...lộc cộc lộc cộc...
Tổng tài nhướng mày, tâm trạng sảng khoái. Nhưng đồng thời, cũng thấy một chút hồi hộp.
Không biết... Bé Cá Ngựa có thích không?
Liệu kế hoạch có quá khoa trương không?
Tối nay, tất cả món ăn đều là những thứ mà bé cá ngựa yêu thích. Ngay cả con tôm hùm bự kẹp bức ảnh của anh lần trước đã câu bé cá ngựa đi, cũng bị anh ngàn dặm xa xôi tìm về để làm món ăn chính.
Mà sau khi biết được rằng hải mã đều là dùng vũ đạo để tìm bạn đời, lần trước đàn hải mã cũng vì vậy mà khiến bé cá ngựa cười. Để mang đến cho bé cá ngựa một bất ngờ khó quên, tổng tài đương nhiên cũng đã lên kế hoạch cho một điệu nhảy.
Anh tính toán sẽ nhảy từ sân khấu xuống dưới, sau đó mời bé cá ngựa lên sân khấu.
Tiếp theo là tiết mục đặc biệt của Thủy Tộc Quán – "Đáy biển sao trời". Muôn vàn đàn cá lấp lánh bơi lượn trong không gian nhà hàng, tạo nên một cảnh tượng vô cùng ấn tượng. Lúc này, tổng tài sẽ thông báo và yêu cầu người phục vụ mang lên chiếc nhẫn hoa hồng.
Anh nhẹ nhàng kéo tay áo bộ tây trang, vuốt lại những sợi tóc lòa xòa, vẻ mặt tự tin khi nhớ lại những động tác vũ đạo mà chuyên gia đã chỉ dạy cho anh, chờ đợi bé cá ngựa đến.
Chờ đợi mãi, cuối cùng cũng đến giờ 8 giờ tối.
bé cá ngựa đến rồi, tổng tài hết lòng mong đợi bé cá ngựa bước qua hành lang nhà hàng. Nhưng không hiểu vì sao, anh cảm thấy giám đốc đi theo sau bé cá ngựa có chút quái lạ. Giám đốc cứ liên tục lau mồ hôi, rõ ràng không dám nhìn thẳng vào anh.
Chẳng lẽ mọi chuyện bị lộ rồi sao? Tổng tài đã rong ruổi trong thương trường nhiều năm, trực giác của anh rất nhạy bén. Sau khi ngồi xuống, anh liền gọi giám đốc lại, nhẹ giọng hỏi xem chuyện gì đang xảy ra.
Giám đốc: "À ha, không có đâu, không có gì đâu, mọi chuyện tuyệt đối không bị lộ. Ò, nhẫn cũng không bị cậu ấy nhìn thấy đâu. Ông chủ, ngài cứ yên tâm."
Tổng tài: "..."
Thấy bé cá ngựa suốt cả buổi chỉ chăm chăm ăn uống, tổng tài cảm thấy an tâm hơn, mọi thứ vẫn tiếp tục theo đúng kế hoạch.
Sau khi ăn xong, sẽ đến phần vũ đạo. Tổng tài xoa xoa miệng, lấy cớ ra ngoài chuẩn bị cho tiết mục khiêu vũ, nhưng khi quay lại, anh phát hiện bé cá ngựa, người vốn ngồi ở vị trí quan trọng, giờ đã biến mất.
Người đâu? Tại sao vợ đáng yêu của tôi lại không thấy đâu?!
Tổng tài sững sờ đứng tại chỗ, không tìm thấy bóng dáng bé cá ngựa đâu cả, đang định quay người hỏi giám đốc xem chuyện gì đang xảy ra.
Lúc này, nhân viên phục vụ lên tiếng:
"Tiếp theo, xin mời tổng tài tiên sinh và bé cá ngựa tiên sinh cũng khiêu vũ một khúc."
Ngay khi lời nói vừa dứt, bức màn che kín nhà hàng từ từ được kéo ra, lộ ra cảnh tượng bốn phía là đường hầm đáy biển xanh thẳm.
Nhưng đó chưa phải là tất cả. Ở trung tâm nhà hàng, có một sàn pha lê hình tròn nhỏ, đường kính khoảng 8 mét, kết nối với các đường hầm xung quanh. Pha lê mở ra, đón chào một làn gió mát từ biển thổi tới, mang theo hương vị biển cả tươi mới. Vòng quanh sàn pha lê là những ánh đèn ngũ sắc lấp lánh, tạo nên không gian lung linh, giống như một bãi tắm ngoài trời huyền bí và quyến rũ.
Tổng tài đứng ngây người, vì trước đó anh không hề chuẩn bị cho tình huống này.
Muôn vàn đàn cá cùng những rặng san hô đang nhảy múa, xoay vòng quanh đường hầm, những con sửa lấp lánh bay lên cao, tạo thành một cảnh tượng tuyệt đẹp và đầy chấn động! Xa xa, một bóng người đang bơi về phía anh.
Tổng tài liếc mắt một cái liền nhận ra ngay, đó là bé cá ngựa! Sao lại thế này?
bé cá ngựa mặc trang phục nhân ngư, cùng với những con cá xung quanh đang múa lượn, bơi về phía anh. Qua lớp pha lê, bé cá ngựa nhẹ nhàng vẫy đuôi, thân mật cọ cọ vào bức tường pha lê. Cậu ngượng ngùng mỉm cười và nhìn tổng tài, nhưng không nói lời nào.
Tổng tài đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào lớp pha lê, ngắm nhìn khuôn mặt bé cá ngựa qua lớp kính. bé cá ngựa lại thân mật cọ vào tay anh. Tổng tài nghĩ thầm trong lòng, bé cá ngựa giống như một vị thần tiên.
Giám đốc bên cạnh lau mồ hôi, thầm nghĩ:
"Thật không thể tin được, người này là thần thánh phương nào mà có thể bơi lội giỏi như vậy, còn hơn cả những nhân viên công tác mà bọn họ thuê đóng vai nhân ngư nữa, có thể nín thở lâu đến vậy."
Tuy nhiên, dù có nghĩ vậy, giám đốc vẫn quyết định tiếp tục theo kế hoạch đã định của hai người. Ông vung tay ra hiệu cho người chủ trì ngừng màn trình diễn của họ, rồi nói:
"Tiếp theo, hai vị hãy dùng mị lực của mình để chinh phục lẫn nhau."
Ông ra hiệu cho tổng tài theo kế hoạch đi về phía trung tâm sân khấu.
Âm nhạc lãng mạn bắt đầu vang lên, tổng tài ngẩn người một lúc, như bừng tỉnh, rồi nhanh chóng bước về phía sân khấu. Sau đó, anh bắt đầu điệu múa của riêng mình.
bé cá ngựa nhìn qua lớp pha lê, khuôn mặt đầy vui vẻ, sau đó cậu cũng bắt đầu nhún đuôi theo nhạc, hướng về một phía khác mà chuyển động.