Tổng Tài Nhặt Được Bé Cá Ngựa

Chương 2:



Sau khi thu được vài "tinh hoa" từ cuốn sách, anh cảm thấy bản thân đã lĩnh hội được điều gì đó.

Tổng tài tự tin bước vào cửa nhà, lòng thầm nghĩ: Lần này nhất định phải khiến bé cá ngựa cảm động.

Anh tưởng rằng, bé cá ngựa sẽ đứng dưới cầu thang, ánh mắt long lanh chờ anh về, chuẩn bị sẵn một cái ôm ấm áp.

Thế nhưng—

Từ tầng một lên tầng ba, thứ chờ đón anh lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác.

Trong phòng tắm thủy tinh, bé cá ngựa đang lặng lẽ trôi lơ lửng trong nước, không nhúc nhích.

Nước trong bồn đã dâng lên cao đến tận đỉnh đầu cậu.

Từ xa nhìn lại, cỏ nước mềm mại cuốn quanh đôi chân trắng muốt của bé cá ngựa, như thể cậu vừa trốn thoát khỏi một nơi tối tăm đầy nguy hiểm. Trong làn nước tĩnh lặng, thân hình nhỏ bé ấy vẫn bất động, gương mặt bình thản như đang say ngủ.

Tổng tài mở to mắt.

Giây tiếp theo, anh lao như tên bắn về phía trước.

Mọi thứ xung quanh như chậm lại. Hành lang dài vô tận, đồ đạc dường như biến thành chướng ngại cản đường anh. Mỗi bước chạy của anh như dồn ép trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực.

Chết tiệt! Biệt thự này tại sao lại rộng thế? Sao hành lang lại dài đến mức này? Cái bàn cà phê này, cái ghế sofa kia—mọi thứ đều trở thành vật cản khiến từng giây đều như địa ngục!

Trong đầu anh hiện lên vô vàn hình ảnh, vô số giả thuyết. Nhưng rồi, tất cả dồn lại thành duy nhất một thứ—

Cuốn tiểu thuyết bá đạo tổng tài.

Chẳng phải truyện cũng bắt đầu bằng việc chim hoàng yến tự sát vì không chịu nổi sự giam cầm sao?

Không thể nào!! Không đời nào chuyện này lại xảy ra với anh!

Anh chưa bao giờ nghĩ mình là kiểu tổng tài áp đặt, độc đoán. Suốt nửa năm qua, anh đã sửa lại bãi tắm yêu thích của bé cá ngựa, biến nó thành một không gian sạch sẽ, thoải mái, hoàn toàn tự do.

Anh chưa từng nhốt cậu. Chưa từng ép buộc điều gì. Mỗi ngày, anh đều để cậu tự do bơi lội, chọn thức ăn, nghe nhạc biển. Rõ ràng... cuộc sống này phải rất vui vẻ mới đúng.

Vậy mà—rốt cuộc, anh đã bỏ lỡ điều gì?

Một suy nghĩ lạnh buốt như dao cứa xuyên qua thái dương, khiến toàn thân anh cứng đờ.

Chẳng lẽ... là vì tối qua anh đã cấm bé cá ngựa xem [Ký sự về việc Hải Mã sinh sản] sao?

Không thể nào...

Anh chỉ nghĩ rằng, với bé cá ngựa, bộ phim đó chắc chắn không phải kiểu tài liệu sinh học bình thường. Hơn nữa—anh thừa nhận—cũng có lẽ một phần là vì anh... ghen. Chỉ một chút thôi. Thật sự không nhiều lắm.

Vì thế, anh mới không cho cậu xem.

Nhưng giờ nhớ lại... nét mặt thất vọng của bé cá ngựa tối qua cứ hiện lên rõ ràng trước mắt anh, khiến lòng anh như bị ai bóp nghẹn, đau nhói.

Lối ra bãi tắm mỗi lúc một gần, nhưng trong biệt thự lại vắng tanh như tờ. Không một bóng người hầu. Không một âm thanh.

Anh vừa lao điên cuồng qua dãy hành lang dài, vừa tức giận gào lên:

"Quản gia đâu?! Người đâu hết rồi?! Mấy người sống để làm gì, chỉ biết ăn chực mà không biết làm việc à?!"

Đây là lần đầu tiên, tổng tài nổi giận đến mức mất kiểm soát, lời lẽ tuôn ra không chút kiềm chế giữa không gian trống rỗng, lạnh lẽo.

Không thể chờ thêm được nữa.

Anh hất phăng áo vest sang một bên, thở gấp, chỉ còn lại chiếc áo sơ mi trắng dính sát vào người. Không chần chừ, anh lao thẳng xuống nước.

"Bé cá ngựa, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì! Nếu không, anh—"

Chưa kịp nói hết câu, thân thể anh đã chìm sâu vào làn nước xoáy ánh ngũ sắc.

Trong làn nước hỗn loạn, anh chật vật bơi đến gần, ôm chặt lấy bé cá ngựa. Những sợi tóc mềm mượt rối tung, quấn lấy nhau giữa dòng nước. Bàn tay anh siết chặt gáy cậu, gương mặt căng thẳng, ánh mắt hoảng loạn.

Không còn thời gian suy nghĩ, môi anh tìm đến môi cậu, định hô hấp nhân tạo.

"Ưm... ngủ no rồi hả, tiên sinh?"

Một giọng nói trong trẻo vang lên, khiến cả người tổng tài sững lại.

Đôi mắt to tròn của bé cá ngựa bất ngờ mở bừng, trong veo, ngơ ngác nhìn anh. Đôi môi cậu mấp máy, như đang tò mò hỏi:

"Anh đang làm gì vậy?"

"Phụt—khu, khụ!"
Tổng tài giật mình, khí nghẹn cứng trong cổ họng phun ra theo hơi thở gấp gáp. Anh sặc nước đến mức ho liên tục.

Vốn dĩ anh nghĩ mình sẽ là anh hùng cứu mỹ nhân. Nhưng thực tế lại là... bị mỹ nhân kéo ngược lên mặt nước.

Bé cá ngựa nhanh chóng đỡ lấy anh, kéo lên mép bể. Sau đó, cậu cũng nhảy lên, ngồi thở cạnh anh.

Tổng tài vẫn nhắm nghiền mắt, thở hổn hển, ho đến mức gần như ngất lịm. Bé cá ngựa lo lắng nắm lấy vai anh, lay mạnh. Vành mắt cậu đỏ hoe, ánh mắt tràn ngập hoảng hốt.

Tại sao lại thành ra thế này?!
Bé cá ngựa nghĩ mãi cũng không hiểu nổi.

Chuyện là... tối qua cậu đã xem chương trình [Ký sự về việc Hải Mã sinh sản].

Xem xong, tự nhiên thấy nhớ nhà phát sốt, cậu nghĩ mình phải ngủ một giấc thật sâu dưới nước để lấy lại tinh thần. Ai cũng biết hải mã khi ngủ thường dùng đuôi cuốn lấy rong biển.

Tuy bây giờ cậu đã hóa thành người, không còn đuôi, chỉ còn hai chân. Nhưng bản năng thì vẫn còn đó.

Vậy nên... cậu dùng rong biển buộc vào chân, cố tái hiện lại cảm giác thân quen thuở xưa.

Đã lâu lắm rồi cậu mới có được một giấc ngủ yên lành đến vậy.

Khuôn mặt cậu lúc ngủ trông vô cùng an tĩnh, thậm chí trong giấc mơ còn thấy tổng tài hóa thành nhân ngư, nhảy múa dưới đáy biển vì mình.

Không ngờ tỉnh dậy lại thấy tổng tài thật đang lao đến như một cơn bão.

Rõ ràng trước đây, tiên sinh luôn từ chối bước chân vào bể tắm giải trí này. Vậy mà bây giờ... lại đột nhiên xuất hiện trong nước?

Tiên sinh... chẳng lẽ... trong lòng có điều gì khúc mắc sao!?

Bé Cá Ngựa trợn tròn mắt, trong lòng dấy lên một nỗi lo lắng mơ hồ, rồi bỗng nhiên nhớ ra một chuyện.

Chẳng lẽ... là vì mình sao?!

Tối qua, quản gia từng nói với cậu rằng, sau khi nhìn thấy thực đơn bữa tối bị thay đổi đột ngột, sắc mặt của tiên sinh lập tức trở nên kỳ lạ.

Lẽ nào... là vì chiều hôm qua mình đã ăn mất năm phần trong sáu phần pudding mà tiên sinh mua về?!

Có khi... hộp pudding đó là quà anh định tặng cho ai đó?!

Không đúng... Hoặc có thể là vì tối qua mình đã càn quét sạch bách chỗ hải sản vừa được mua về?!

Đúng rồi, chắc chắn là vì chuyện đó!
Tiên sinh không chịu nổi nữa nên mới...

Bé Cá Ngựa khẽ run lên, lòng tràn đầy hối hận. Nhìn thấy tổng tài vẫn nằm im, không hề nhúc nhích, cậu hoảng hốt lao đến, hét toáng:

"Tiên sinh, đừng chết mà!! Nếu anh chết rồi thì em... đúng rồi, em sẽ làm thuật ép tim hồi sinh của Hoa Đà!"

Dứt lời, Bé Cá Ngựa nghiêm túc giơ tay lên, dồn sức ấn mạnh xuống ngực tổng tài một phát.

"Phụt!"

Tổng tài lập tức bật ho, phun ra một ngụm nước, giọng khàn khàn:

"Khụ khụ... Em ấn sai chỗ rồi, Bé Cá Ngựa. Với lại, tôi vẫn chưa chết đâu."

Anh liếc nhìn Bé Cá Ngựa đầy bất đắc dĩ. Chuyện gì thì chuyện, anh thật sự không muốn ngày mai báo chí đầy rẫy những dòng tít như:

"Tổng tài tập đoàn XX trượt chân chết đuối trong bồn tắm tại nhà riêng."

Anh gượng dậy, cố lấy lại hơi thở, đưa tay mở rộng cổ áo sơ mi ướt sũng, để lộ một phần xương quai xanh gợi cảm. Nghĩ đến chuyện vừa rồi, anh lại liếc sang Bé Cá Ngựa, trầm giọng hỏi:

"Em không sao chứ?"

"Em không sao."

Nghe vậy, tổng tài cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cơn giận vẫn dâng lên như sóng trào. Anh nghiến răng, giọng gằn lại:

"Em... mẹ nó có biết vừa rồi em làm gì không?!!"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com