Tống Thanh Thương

Chương 10



11

 

Sau khi khách khứa rời đi, Vãn Đông—người trước đó đã ẩn mình trong đám đông và nhân lúc hỗn loạn mà hô lên mấy câu—tiến lên đỡ lấy ta. 

 

Ta chẳng thèm để tâm tới đống hỗn loạn sau lưng, trực tiếp quay về Ỷ Mai Các. 

 

Những ngày sau đó, dưới sự dẫn dắt khéo léo của ta, khắp kinh thành bắt đầu lan truyền những lời đồn đại nghi ngờ Triệu Kế Hiên là con riêng mà Triệu Sơ Ngôn và một nữ nhân bên ngoài vụng trộm sinh ra. 

 

Chuyện Triệu Kế Hiên mắng ta là độc phụ trước mặt tất cả quan khách trong bữa tiệc sinh thần, chỉ để bảo vệ Liễu Thất Thất, cũng trở thành bằng chứng thuyết phục nhất cho lời đồn ấy. 

 

Những lời đàm tiếu đầy khinh miệt này khiến Triệu Kế Hiên, kẻ từ nhỏ đã được nuông chiều như thiên chi kiêu tử, bị đả kích nặng nề. 

 

Nhưng cú đòn chí mạng nhất là việc hắn bị ‘rớt’ trong kỳ thi hương. 

 

Người mà ai nấy đều tin chắc sẽ có thể cạnh tranh vị trí hội nguyên, lại không lọt nổi vào bảng chính, chỉ đứng đầu bảng phụ. 

 

Dù cùng là vị trí đầu tiên, nhưng giữa bảng chính và bảng phụ lại khác nhau một trời một vực. 

 

Lý do thì rất đơn giản. 

 

Hoàng đế đương triều cực kỳ căm ghét những đứa con thứ. 

 

Năm xưa, tiên hoàng suýt chút nữa đã phế bỏ ngôi vị thái tử của ông ta chỉ vì một đứa con thứ. 

 

Hiện giờ, thân phận của Triệu Kế Hiên không rõ ràng, thậm chí còn bị nghi ngờ là con thứ giả mạo thân phận con trưởng. 

 

Đây đúng là điều đại kỵ của hoàng thượng. 

 

Quan chủ khảo phụ trách kỳ thi hương đương nhiên sẽ không dám liều lĩnh nâng đỡ một kẻ thân phận không rõ ràng như vậy. 

 

Chỉ đơn giản là gạch tên Triệu Kế Hiên khỏi bảng chính, mọi việc liền yên ổn. 

 

Khi Triệu Kế Hiên, với gương mặt thất thần như kẻ mất hồn, tìm đến Triệu Sơ Ngôn, ta đang ở thư phòng tranh cãi gay gắt với Triệu Sơ Ngôn.

 

“Giờ đây Hiên nhi đang chìm trong những lời đồn đại như vậy, cách giải quyết tốt nhất chính là lập tức đưa Liễu Thất Thất rời khỏi đây. Chỉ cần nàng ta biến mất, theo thời gian, những lời đồn ấy tự nhiên sẽ lắng xuống.” 

 

Triệu Sơ Ngôn đối diện rõ ràng biết lời ta nói hoàn toàn có lý, nhưng sau mười mấy năm xa cách, nay cuối cùng cũng có thể đoàn tụ với người trong lòng, làm sao hắn nỡ chia xa Liễu Thất Thất? 

 

“Chuyện này thì có liên quan gì đến Thất Thất? Bọn người ngu muội ngoài kia muốn đồn thì cứ để mặc họ. Thất Thất là vô tội. Nếu vì lý do như thế mà đuổi nàng ấy đi, chẳng phải là bắt nạt một nữ tử yếu đuối sao?” 

 

Ta nhìn hắn không thể tin nổi: 

 

“Chẳng lẽ trong lòng chàng, một người biểu muội lại quan trọng hơn tiền đồ của Hiên nhi sao?”

 

“Chỉ cần Liễu Thất Thất còn tồn tại, những tranh cãi về thân phận của Hiên nhi—rằng rốt cuộc nó có phải là con riêng hay không—sẽ vĩnh viễn không chấm dứt.” 

 

“Nếu để những lời đồn đại ngày càng lan rộng, đến khi bệ hạ cũng nghi ngờ Hiên nhi là con riêng do chàng và nữ nhân bên ngoài sinh ra, thì bao nhiêu năm đèn sách của nó chẳng phải đều đổ xuống sông xuống biển hay sao?” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Sắc mặt Triệu Sơ Ngôn thoáng giãn ra, nhưng hắn vẫn cố chấp, cứng cổ không chịu thỏa hiệp. 

 

Thấy hắn ngoan cố như vậy, ta giận dữ ném vỡ hết chén trà và ly tách trên bàn. 

 

Khi đẩy cửa bước ra ngoài, liền bắt gặp Triệu Kế Hiên đang đứng thất thần ngay trước cửa. 

 

Ta rưng rưng nước mắt nhìn hắn: 

 

“Hiên nhi, tất cả là do mẫu thân vô dụng, không khuyên nổi phụ thân con.” 

 

“Giá mà Liễu Thất Thất chưa từng xuất hiện thì tốt biết bao.” 

 

“Trước khi nàng ta tới, ta và phụ thân con là đôi phu thê được ngưỡng mộ nhất kinh thành, con cũng là thần đồng vang danh khắp nơi, ai ai cũng hâm mộ.”

 

“Nhưng bây giờ thì sao?” 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Phụ thân con vì nàng ta mà lớn tiếng với mẫu thân, danh tiếng của con cũng bị kéo xuống bùn, thậm chí còn khiến bệ hạ sinh lòng chán ghét.”

 

“Hức... hức... Phụ thân con sao lại hồ đồ đến thế, nỡ vì một người ngoài mà hủy hoại tiền đồ của chính con trai ruột mình?” 

 

Ta vừa che khăn giả vờ khóc thút thít, vừa len lén liếc nhìn sắc mặt tái xanh tái xám của Triệu Kế Hiên ở đối diện. 

 

Khóe môi ta khẽ cong lên trong khoảnh khắc rồi nhanh chóng biến mất.

 

12

 

Triệu Kế Hiên vì những lời của ta mà tâm trí rối loạn, hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, lo lắng hỏi: 

 

“Nương, con phải làm sao đây? Chẳng lẽ người thật sự muốn nhìn con tiền đồ tiêu tan sao?” 

 

Ta vừa khóc nức nở vừa lắc đầu: 

 

“Phụ thân con giờ căn bản không nghe lọt lời ta nữa. 

 

“Ta thấy ông ấy sắp vì một ả Liễu Thất Thất mà hủy hoại cả Triệu gia rồi. Hức... hức...” 

 

Nói xong, ta liền làm ra vẻ như một phụ nhân nơi thâm viện bị tình cảm dày vò, khóc đến nghẹn ngào không thành tiếng, oán hận rời đi. 

 

Trước khi rời khỏi, ta nhìn thấy rất rõ trong mắt Triệu Kế Hiên lóe lên một tia sáng u ám khó nói thành lời. 

 

Sau ngày hôm đó, ta lập tức “đổ bệnh,” nằm liệt giường, không màng đến mọi chuyện trong phủ. 

 

Cả Triệu gia rối loạn thành một mớ hỗn độn, những lời đồn thổi ngày càng lan truyền dữ dội. 

 

Sau vài ngày nằm dưỡng bệnh, cơ hội mà ta chờ đợi suốt bấy lâu cuối cùng cũng tới. 

 

Bảng danh sách phụ cống mà Triệu Kế Hiên đặt hết hy vọng đã được công bố, nhưng trên đó hoàn toàn không có tên hắn.