Tống Thanh Ương

Chương 5



Một vị sư huynh mang muội muội theo, cô bé ấy ôm một con mèo Ba Tư rất đáng yêu.

 

Con mèo ấy chẳng hề sợ người, ai cũng chuyền tay nhau ôm ấp đùa giỡn.

 

Thế nhưng khi đến lượt Tấn Vương bế, con mèo lại đột nhiên phát điên, giãy giụa nhảy xuống, lao ra khỏi sân.

 

Mọi người đều bối rối, vội vàng an ủi Tấn Vương rằng có lẽ con mèo vừa trông thấy chuột nên mới vội chạy.

 

Tấn Vương nhìn về nơi xa, thần sắc khó đoán:

 

“Từ nhỏ ta đã chẳng khiến người ta yêu thích, thành thói quen rồi.”

 

Câu nói ấy vừa dứt, cả đám lại càng lúng túng.

 

Ta đang định tìm lời an ủi, hắn lại nhẹ nhàng mỉm cười:

 

“Vừa nãy đang nói về món cá sống ướp dấm nhỉ?”

 

Cuộc trò chuyện lại trở về như cũ, bầu không khí gượng gạo cũng được xua tan.

 

Thế nhưng điều khiến ta luôn canh cánh trong lòng là—

 

Con mèo ấy đến tận ngày hôm sau mới được tìm thấy.

 

Khi đó, nó chỉ còn là một cái xác tan nát.

 

Ta vẫn luôn cho rằng, cái c.h.ế.t của con mèo ấy có liên quan đến Tấn Vương.

 

Từ đó, ta càng thêm không thích hắn.

 

Tấn Vương đã đi xa.

 

Ta vẫn đứng lặng giữa lối nhỏ rất lâu mới quay về.

 

Tiêu Mộ khoanh tay đứng bên cửa, liếc ta lạnh nhạt:

 

“Không phải nàng không thích Tấn Vương sao?”

 

“Vậy hôm nay sao lại nói chuyện vui vẻ đến vậy?”

 

“Vì ta cảm thấy hắn đã không còn giống như trước nữa.”

 

Ta thuận miệng đáp qua loa.

 

“Không giống chỗ nào?”

 

Tiêu Mộ nhìn chằm chằm vào mắt ta, hỏi rất nghiêm túc.

 

“Không còn u ám như xưa, cũng dịu dàng hơn nhiều.”

 

Còn có phần ngờ nghệch, khó nói rõ là chỗ nào, chỉ cảm thấy hơi lạc điệu, có gì đó rất kỳ quái.

 

Nụ cười trên mặt Tiêu Mộ dần nhạt xuống.

 

Hắn bỗng bước tới gần, từng chữ từng câu lạnh lẽo vang lên:

 

“Vậy nên, chỉ vì hắn thay đổi, nàng lại thích hắn rồi sao?”

 

Ta sững lại, trong lòng sinh ra chút ác ý, cong môi cười:

 

“Đúng vậy.”

 

“Ta thích hắn rồi, thích vị Tấn Vương bây giờ.”

 

“Tống Thanh Ương!”

 

Tiêu Mộ bỗng như phát điên, xé rách một nửa ngoại y trên người ta, đè ta lên vách tường, điên cuồng hôn xuống.

 

Nụ hôn của hắn rối loạn và thô bạo, như muốn cắn xé.

 

Hương m.á.u tanh lan tràn giữa hai người, mãi đến khi hắn buông ta ra.

 

Ta nghiến răng:

 

“Ngươi điên rồi sao? Rốt cuộc muốn gì đây?”

 

“Tống Thanh Ương! Nàng quá dễ dãi, chớp mắt liền đi thích một kẻ khác sao?!”

 

Ta vung tay tát hắn một cái.

 

Hắn đưa lưỡi l.i.ế.m vết m.á.u nơi khóe miệng, ánh mắt đỏ rực.

 

Hắn lại áp sát vào cổ ta, thở gấp, khẽ nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Ta rốt cuộc có điểm nào không tốt, mà nàng chưa từng nhìn ta đến một lần?”

 

Ta nhìn hắn, hỏi:

 

“Tiêu Mộ, giữa ta và ngươi, là do ta sai sao?”

 

Hắn ngẩng đầu nhìn ta một thoáng, trong mắt đầy đau đớn, ánh lệ mờ mờ hiện lên.

 

Ta sững người nhìn hắn, không dám tin.

 

“Những ngày tới không được ra ngoài!”

 

Hắn đẩy ta ra, đóng mạnh cửa rồi rời đi.

 

Hắn lại giam lỏng ta.

 

Ta không thể ra khỏi cửa.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Ta tranh thủ thời gian phơi khô những rễ cây đã thu được, nghiền thành bột.

 

Chỉ còn thiếu một chút nữa là đủ.

 

Vài ngày sau, Tiêu Mộ lại đến.

 

Hắn mang theo món điểm tâm ta thích, cười nói:

 

“Hôm nay thời tiết đẹp, nàng ra ngoài dạo đi.”

 

Ta mừng rỡ rời khỏi phòng.

 

Ngày hôm sau, ta thử sang biệt viện, nhưng giữa đường lại bất ngờ gặp Tấn Vương trong hoa viên.

 

Điều ta không ngờ là, hắn đang vẽ tranh.

 

Thấy ta, hắn vẫy tay gọi.

 

Hắn đang vẽ mẫu đơn—nói đúng hơn là trong khung cảnh hậu viện xám xịt lạnh lẽo, có một đóa mẫu đơn đỏ tươi đang nở rộ giữa sự cô tịch.

 

“Có hồn lắm.”

 

Ta chân thành khen.

 

Tấn Vương lại đưa bức tranh cho ta:

 

“Nếu nàng không ngại, ta muốn tặng bức họa này cho nàng.”

 

Ta hơi chần chừ, rồi nhận lấy bức họa.

 

Tiêu Mộ từ tiền viện đi tới, ánh mắt lướt qua bức tranh trong tay ta, chẳng nói một lời, xoay người rời đi.

 

Ta biết hôm nay chẳng còn hy vọng được sang biệt viện nữa, liền ngồi lại trong viện, cùng Tấn Vương trò chuyện.

 

Chúng ta nói về hội họa, nói về mẫu đơn, nói về cảnh sắc nơi biệt viện.

 

Ta cũng từng nhắc đến chuyện triều chính, muốn từ lời hắn mà tìm hiểu chút tin tức bên ngoài.

 

Thế nhưng mỗi lần ta nhắc đến, Tấn Vương liền im lặng, rồi nhẹ nhàng lái câu chuyện trở về đề tài mẫu đơn.

 

Chúng ta còn chơi cờ với nhau, nhưng cờ nghệ của hắn chỉ ở mức thường, suy nghĩ luôn có phần thiếu sót.

 

“Ăn chút dưa hấu đi, rồi từ từ nghĩ tiếp.”

 

Ta đẩy đĩa dưa hấu về phía Tấn Vương, bởi ta nhớ rất rõ, hắn từng nói mình thích ăn loại quả này.

 

“Được.”

 

Tấn Vương vừa ăn vừa nghiền ngẫm ván cờ, thế nhưng chỉ một khắc sau, hắn đột nhiên nôn ọe dữ dội, như thể muốn trút sạch cả mật vàng trong bụng.

 

Ngự y được mời đến xem mạch, nói không có gì đáng ngại, có lẽ chỉ là bị lạnh bụng mà thôi.

 

Người hầu hạ bên cạnh hắn cũng nói, đây là lần đầu tiên thấy tình trạng như vậy.

 

Ta ngồi bên giường Tấn Vương, nhìn gương mặt yên tĩnh lúc hắn nhắm mắt, tim bỗng đập loạn từng hồi.

 

Trong đầu ta chợt hiện lên một chuyện mà Tiêu Mộ từng kể.

 

Khi còn nhỏ, hắn cùng đồng học leo núi, bất ngờ một tảng đá lớn lăn xuống, đè nát đầu một người bạn.

 

Hắn nói m.á.u đỏ tươi b.ắ.n đầy mặt hắn, thậm chí còn nghe thấy một tiếng “bụp” chói tai, như thể một quả dưa hấu bị nứt toác.

 

Từ đó về sau, trong mắt hắn chỉ còn lại một màu đỏ rực.

 

Và cũng từ ngày ấy, hắn không thể ăn nổi dưa hấu nữa—chỉ cần nhìn thấy hay chạm vào, liền buồn nôn dữ dội.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com