Ngày Chu Dụ ngoại tình lần thứ sáu.
Anh ta tặng tôi một du thuyền trị giá 400 triệu, còn khắc tên tôi lên đó.
Bạn bè trong giới ai nấy đều xuýt xoa: “Anh Dụ chiều chị dâu quá đi mất!”
Chỉ có tôi là chăm chú nhìn vào cái tên phía đuôi thuyền.
Bên dưới lớp sơn mới, tên của con chim hoàng yến nhỏ của anh ta bị che đậy một cách qua loa, vẫn còn sót lại một chữ “Vũ” ánh vàng lấp lánh.
Bạn của anh ta bá vai cười cợt hỏi:
“Trên cùng một con thuyền mà khắc hai cái tên, Giang Nguyễn biết rồi chẳng phải sẽ nổi đóa sao?”
Chu Dụ cười khẩy:
“Dù có biết, cô ấy cũng sẽ giả vờ như không.”
Chu Dụ không hề hay biết, tôi từ lâu đã bước ra khỏi ván cờ đó.
Lúc này đang nằm trên giường của anh trai sinh đôi của anh ta:
“Này, anh nói xem…
Làm sao để nói với em trai anh rằng, tôi đang mang thai con của cháu trai nó đây?”
Người đứng đầu nhà họ Chu xưa nay luôn trầm ổn, điềm tĩnh.
Ánh mắt cuồn cuộn sóng ngầm, giọng khàn đặc:
“Câu đó phải để tôi hỏi em mới đúng—”
“Em định bao giờ mới đá cái con thuyền rách đó đi, để tôi và con được nhập hộ khẩu đây?”
1.
Chu Dụ tặng tôi một chiếc du thuyền, tiện thể còn bày một cuộc tiệc nhỏ.
Tôi đến nơi thì vừa vặn nhìn thấy anh ta ôm hôn một nữ minh tinh.
Thấy vậy, tôi quay người bước ra boong tàu, để gió biển lùa qua mặt.
“Chị là bà Chu à?”
Tôi quay đầu lại, là cô nữ minh tinh vừa hôn Chu Dụ đi theo tới.
Gương mặt vừa tốt nghiệp còn non nớt .
Lớp trang điểm đậm không những không làm nổi bật nhan sắc, ngược lại còn khiến cô ta thêm phần phô trương.
Lâm Thư Vũ thấy tôi nhìn cô ta chằm chằm, liền vuốt tóc một cách đầy kiêu kỳ, trong giọng nói không giấu nổi vẻ đắc ý:
“Tôi là bạn gái của Tổng Giám đốc Chu.”
“Chị chắc cũng thấy tôi trên tivi rồi, bộ phim ‘Lén Lút Giấu Kín’ đang hot dạo gần đây là tôi đóng chính đấy.
Nguồn tài nguyên phim đó cũng là do Tổng Chu cho tôi.”
Chuyện cưới xin giữa tôi và Chu Dụ xưa nay vẫn luôn là đề tài bàn tán trong giới.
Giờ thì kẻ thứ ba lại chủ động tìm đến trước mặt tôi.
Những người xung quanh lập tức dựng tai hóng chuyện.
Tôi khẽ mỉm cười, như có như không.
“Cô ký hợp đồng 5 năm với Tinh Nghệ Giải Trí, mà tôi là cổ đông lớn nhất của công ty đó.
Nếu tôi muốn đóng băng cô, trong 5 năm tới, cô sẽ không nhận được bất kỳ tài nguyên nào.”
Lâm Thư Vũ ngẩng cao cằm, tự tin đáp:
“Tổng Chu sẽ không để chị ức hiếp tôi đâu.”
Nhìn dáng vẻ ngây thơ đó, tôi thấy thật nực cười.
“Vậy cô cứ thử xem, Chu Dụ có ngăn được quyết định của tôi hay không.”
Sắc mặt Lâm Thư Vũ lập tức tái nhợt.
Vừa mới bước chân vào giới giải trí đã theo Chu Dụ, vai diễn đầu tiên đã được làm nữ chính .
Sau khi phim lên sóng thì vụt sáng thành sao.
Cô ta chưa từng trải qua bất kỳ cú tát nào từ hiện thực xã hội.
Không cam lòng, Lâm Thư Vũ chỉ vào phần đuôi du thuyền:
“Chị thấy chữ ‘Vũ’ kia không? Đó là chữ Vũ trong tên Lâm Thư Vũ của tôi!”
Tôi lạnh nhạt đáp:
“Chỉ là trò dỗ dành của Chu Dụ thôi.”
Lâm Thư Vũ lớn tiếng phản bác:
“Không phải! Tổng Chu là sợ chị làm ầm lên nên mới đổi tên tôi thành tên chị!”
Tôi bật cười:
“Tôi chẳng cần cái tên đó.”
“Nhưng việc anh ta chuyển quyền sở hữu du thuyền sang tên tôi thì lại là chuyện đáng khen.”
Tôi chẳng buồn phí thời gian thêm với cô ta, xoay người rời khỏi boong tàu, đi lên tầng hai.
2
Cánh cửa khép hờ, tôi nghiêng người nhìn qua khe hở.
Chu Dụ đang châm thuốc, tựa lưng lười nhác trên ghế sofa.
Người bạn thân của anh ta, Cận Phóng, không nhịn được trêu chọc:
“Một con thuyền mà khắc hai cái tên, Giang Nguyễn biết rồi chẳng phải sẽ phát điên sao?”
Giọng Chu Dụ nhàn nhạt:
“Dù cô ấy biết cũng sẽ giả vờ như không.”
Trong phòng bao vang lên một tràng cười:
“Nói cũng phải, suốt 3 năm nay cậu liên tục ngoại tình.
Lúc đầu Giang Nguyễn còn gây chuyện, sau này cũng chấp nhận chuyện cậu nuôi tình nhân bên ngoài rồi còn gì.”
“Nhưng dù sao thì, A Dụ, cậu cũng nên chừa chút thể diện cho cô ấy.
Tối nay cậu đưa cả vợ lẫn bồ đến cùng một bữa tiệc, nếu lỡ chạm mặt nhau, Giang Nguyễn biết giấu mặt vào đâu?”
Trong ánh đèn lờ mờ, Chu Dụ lười biếng cất lời:
“Nếu Giang Nguyễn gặp Thư Vũ thì sẽ tự động tránh đường, không dám làm ầm lên đâu.”
Cận Phóng liếc nhìn anh ta, cười cợt:
“Hôm trước cậu và cô thư ký mới tốt nghiệp bị Giang Nguyễn bắt gặp .
Chuyện lộ ra tới tai hai nhà Giang – Chu.
Cô ấy bị ba mình mắng cho một trận ra trò, giờ làm gì còn gan mà lao đầu vào họng súng nữa.”
Tôi đứng ngoài cửa, đầu ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay, tim đau đến mức như bị co rút.
Từng có một thời, tôi và Chu Dụ cũng là thanh mai trúc mã .
Yêu nhau từ thuở còn đồng phục đến lúc khoác lên mình váy cưới.
Tối hôm nhận giấy đăng ký kết hôn, anh ta vui đến mức uống say mèm, mắt hoe đỏ, nắm chặt tay tôi.
“Giang Nguyễn, đời này Chu Dụ anh chỉ yêu một mình em.
Nếu sau này anh làm chuyện có lỗi khiến em rơi một giọt nước mắt, anh sẽ không được c/h/ế/t yên ổn—”
Chưa để anh nói hết, tôi đã lo lắng đưa tay bịt miệng anh:
“Đừng nói bậy, em tin anh.”
Nhưng rồi, trong ba năm hôn nhân, anh ta đã ngoại tình đến 6 lần.
Lần đầu tiên, tôi khóc sưng cả mắt, đập phá toàn bộ đồ đạc trong nhà.
Lần thứ hai, tôi chặn anh và cô người mẫu nhỏ trong khách sạn, hắt rượu vang đỏ lên người anh.
.
.
.
Lần thứ năm, tôi lao vào văn phòng anh làm loạn, bị người ta quay clip tung lên mạng.
Khiến giá cổ phiếu của cả nhà họ Giang và nhà họ Chu cùng tụt dốc.
…
Hôm nay là lần thứ sáu anh ngoại tình.
Tôi khẽ cười, tháo nhẫn cưới ra, thả vào ly champagne mà nhân viên phục vụ đang bê đi.
Đẩy cửa bước vào, tất cả trong phòng đều im lặng quay lại nhìn.
Thấy là tôi, mọi người liền đứng lên chào.
“Chị dâu đến rồi, mau ngồi cạnh anh Dụ đi.”
“Không cần.”
Tôi chọn một chiếc ghế đơn bên cạnh Chu Dụ ngồi xuống.
Mọi người trong phòng đưa mắt nhìn nhau trao đổi.
Chu Dụ hé mắt nhìn tôi, vẩy tàn thuốc.
Tôi lấy một tập văn bản từ trong túi ra, đẩy đến trước mặt anh ta.
Chu Dụ nhướng mày đầy khinh mạn, không mở ra xem, nhưng cũng đoán được bên trong là gì.
Anh ta rút điếu thuốc khỏi môi, dập tắt, bật cười lạnh:
“Còn làm loạn nữa à?
Không phải đã tặng du thuyền để xin lỗi em rồi sao?
Nếu thấy chưa đủ, khu Giang Bắc mới có dự án bất động sản, em cứ chọn một căn.”
Tôi mỉm cười, nụ cười lạnh nhạt và xa cách:
“Anh là người ngoại tình trước.
Tài sản sau hôn nhân tôi chia 7 anh 3, tỉ lệ này rất công bằng.
Nếu ra tòa, anh chỉ thiệt hơn thôi.
Có thể hỏi lại luật sư của anh.”
Đôi mắt dài hẹp của Chu Dụ khẽ nheo lại, giọng cũng trầm xuống:
“Giang Nguyễn, nếu em cảm thấy tôi không dành đủ thời gian cho em .
Em cứ đi tìm bạn trai đi, yên tâm, tôi sẽ không giận đâu.”
Chu Dụ nói câu đó vì anh ta tin chắc tôi sẽ không bao giờ dám cắm sừng anh.
Ngay cả đám bạn bên cạnh anh ta cũng nghĩ như vậy.
Nhưng lần này, anh ta đoán sai rồi.
Khóe môi tôi khẽ cong lên:
“Đã có rồi. Thế nên tôi mới muốn ly hôn.”
Căn phòng lập tức rơi vào tĩnh lặng, không khí bỗng nặng nề hẳn.
Ánh mắt Chu Dụ lạnh như băng, dõi theo tôi để dò xét thật giả trong lời nói.