Trong một hội sở tư nhân, điện thoại của Chu Dụ bị ném sang một bên, reo lên hết lần này đến lần khác.
Anh ta hoàn toàn không có ý định nghe máy.
Cận Phóng thấy không chịu nổi nữa, nhặt điện thoại ném lại trước mặt anh:
“Gọi đến hơn chục lần rồi. Nếu cậu không còn thích cô ấy nữa thì dứt khoát chia tay đi.”
Chu Dụ không nói gì, chỉ lặng lẽ tiếp tục uống rượu.
Trong đầu Cận Phóng hiện lên một suy đoán táo bạo:
“Trước cậu bỏ tiền bồi thường để tiểu minh tinh kia hủy hợp đồng, rồi còn lập riêng hẳn một công ty truyền thông cho cô ta.
Lẽ nào không phải vì thích, mà là muốn khiến Giang Nguyễn ghen, để cô ấy không nhịn được mà quay lại tìm cậu?”
Chu Dụ không phản bác, xem như ngầm thừa nhận.
Cận Phóng thở dài, vỗ vai anh:
“Mấy hôm trước tôi đã khuyên rồi, đừng đùa nữa, chơi quá tay sẽ không vãn được đâu.
Cậu không nghe, giờ hối hận cũng muộn rồi.
Cô minh tinh đó dám gây chuyện đến tận Giang thị, vậy mà Giang Nguyễn còn chẳng buồn đến tìm cậu.
Nghe lời anh em khuyên một câu: Giang Nguyễn thật sự không còn yêu cậu nữa đâu.
Mau ký đơn ly hôn đi.”
Sắc mặt Chu Dụ sầm xuống, giơ mạnh ly rượu đập vỡ tan trên sàn nhà.
Ánh mắt anh ta lóe lên tia giận dữ lạnh lẽo.
“Tôi không đời nào ly hôn!”
Anh vơ lấy áo khoác và chìa khóa xe trên sofa, quay người bỏ đi.
Cận Phóng vội vàng đuổi theo phía sau:
“Cậu đi đâu vậy? Uống rượu rồi thì đừng lái xe!”
Đáp lại anh chỉ là tiếng sập cửa vang dội.
10
Tôi vẫn đang ở công ty xử lý vấn đề của một dự án.
Cửa văn phòng bất ngờ bị đẩy mạnh mở tung.
Chu Dụ nồng nặc mùi rượu, lảo đảo bước vào, đứng trước bàn làm việc chất vấn tôi:
“Tại sao?
Rõ ràng trước đây mỗi lần anh theo đuổi người khác, đối xử tốt với họ, em đều lập tức lao đến anh, khóc lóc om sòm bắt anh về nhà.
Lần này anh đã bỏ ra từng đó tiền bồi thường cho Lâm Thư Vũ rồi, sao em chẳng thèm mắng anh lấy một câu?”
“Vì trước kia em còn yêu anh, nên em không chịu nổi việc anh đối xử tốt với người khác.”
Chu Dụ sững người, đôi mắt lập tức đỏ hoe.
“Có thể… có thể yêu anh thêm một lần nữa không?
Anh hứa sẽ cắt đứt với tất cả bọn họ, không để bất kỳ ai trong số đó xuất hiện trước mặt em nữa.”
“Chu Dụ, anh có thể ký vào đơn ly hôn được không?”
Chu Dụ đứng trong bóng ngược sáng, trong mắt toàn là vẻ uất ức:
“ Giang Nguyễn, anh không muốn ký.”
“Chu Dụ, anh dùng ứng dụng định vị cặp đôi để biết em đang ở công ty đúng không?”
Tôi mở điện thoại, ngay trước mặt anh, tháo gỡ mối liên kết đã tồn tại suốt hơn chục năm.
Chu Dụ toàn thân lạnh buốt, tay chân tê dại.
Đó là ứng dụng tôi cùng anh tải vào ngày xác lập quan hệ yêu đương, có thể theo dõi vị trí của nhau mọi lúc mọi nơi.
Ngày đó chúng tôi đã hứa sẽ không bao giờ gỡ bỏ.
Kẻ nói dối!