Trả Hết Cho Anh

Chương 8



Sau khi cầm được thỏa thuận ly hôn, tôi và Chu Diễn Thần bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ.

Chuyện này lập tức gây nên sóng gió trong giới.

“Cười c/h/ế/t mất, nhà họ Chu nghĩ gì vậy chứ, một người phụ nữ mà lần lượt lấy cả hai anh em ruột?”

“Nghe nói Giang Nguyễn có thai rồi, đứa bé trong bụng là của Chu Dụ hay Chu Diễn Thần vậy?”

“Chắc chắn là của Chu Diễn Thần rồi.

Không thì Chu Dụ đâu có chịu ly hôn?

Bị anh ruột đội cho cái mũ xanh to tướng.”

Bà Chu đi đến đâu cũng nghe được những lời xì xào bàn tán như thế.

Giận mà không biết trút vào đâu, bà tìm đến tôi.

“Con lập tức cắt đứt với người phụ nữ đó cho mẹ! Nếu không thì đừng gọi mẹ là mẹ nữa!”

Chu Diễn Thần lạnh lùng nói:

“Con và Nguyễn Nguyễn đã quyết định tổ chức đám cưới vào mùng 8 tháng sau.

Mẹ muốn đến thì cứ đến, không muốn thì con cũng không ép.

Dù thế nào cũng không ai có thể ngăn cản con cưới cô ấy.”

“Được! Vậy từ nay mẹ coi như không có đứa con trai này!”

Chuyện Chu Diễn Thần cắt đứt quan hệ với nhà họ Chu nhanh chóng lan khắp giới.

Nhưng với Diễn Thần thì điều đó chẳng ảnh hưởng gì.

Anh đã thành lập công ty riêng từ sớm, không dựa vào nhà họ Chu từ lâu.

Ngược lại, bên phía Chu thị thì loạn thành một mớ bòng bong.

Chu Dụ sau khi ly hôn thì suốt ngày nhốt mình trong quán bar, không chịu ra ngoài.

Đứa con trai còn lại thì đoạn tuyệt quan hệ.

Ép đến mức ông Chu phải đích thân đứng ra thu dọn cục diện.

16

Trên đường đi làm đến công ty, Lâm Thư Vũ bất ngờ lao ra chắn trước đầu xe tôi.

“Cô giấu Tổng Chu ở đâu rồi?!”

Tôi lập tức mở cửa xe bước xuống, tim vẫn còn đập thình thịch vì suýt tông trúng người.

“Chu Dụ là người sống sờ sờ đấy, tôi có thể giấu anh ta đi đâu được?

Cô muốn tìm thì tự gọi điện cho anh ta!”

“Tất cả là tại cô!

Ban đầu tôi đã có thể lấy Tổng Chu, trở thành bà Chu cơ mà, là cô phá hỏng hết mọi thứ của tôi!”

“Tôi nghĩ trong lòng cô cũng thừa biết rõ, Chu Dụ chỉ chơi bời với cô thôi, chưa bao giờ có ý định cưới.”

Lâm Thư Vũ vẫn cố tự lừa mình dối người:

“Tổng Chu đối với tôi không giống như với những người phụ nữ khác.

Anh ấy lấy tên tôi đặt cho du thuyền là vì muốn mỗi lần chơi trên đó đều nhớ đến tôi…”

Tôi bật cười lạnh:

“Trước cô còn có một sinh viên múa.

Chu Dụ từng rất thích cô ta.

Cô ấy nói muốn đeo nhẫn đôi với anh ta, Chu Dụ lập tức mua ngay một cặp kim cương.

Nhưng sau đó cô ta tham vọng, muốn mượn con leo lên, Chu Dụ vừa biết ý đồ lập tức cắt đứt sạch sẽ.”

Lâm Thư Vũ khóc lóc thảm thương, còn định nói gì đó.

Đột nhiên cô ta hoảng sợ nhìn về phía sau tôi.

Tôi quay đầu theo ánh mắt của cô.

Là một nhóm đàn ông lực lưỡng, đầy hình xăm đang tiến lại gần.

Lâm Thư Vũ như vớ được chiếc phao cứu sinh cuối cùng, nắm chặt lấy tay áo tôi.

“Cô giúp tôi gọi cho Tổng Chu được không?

Tôi hứa sẽ ngoan ngoãn rời khỏi thủ đô, không bao giờ xuất hiện trước mặt anh ấy nữa.

Cô bảo anh ấy đừng đối phó tôi nữa…”

Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lâm Thư Vũ thấy đám người kia càng đến gần, sợ hãi bỏ chạy.

Đám người ấy đến đứng trước mặt tôi, không buồn nhìn thẳng mà nói:

“Cô em, cô có quan hệ gì với con bé vừa rồi?

Nó nợ bọn anh tiền.

Nhìn cô cũng không thiếu tiền lắm, chi bằng thay nó trả nợ đi?”

Tôi nhíu mày:

“Cút!”

Tôi giơ tay gọi bảo vệ tới.

Đám người lập tức bỏ chạy.

“Anh ơi, tôi biết cô gái này.

Cô ấy là tổng giám đốc Tập đoàn Giang, thủ đoạn còn mạnh hơn cả đàn ông.

Cầu trời cho chị ta đừng ghi thù, không thì công ty cho vay của mình sẽ sớm trở thành KPI của phòng pháp lý nhà họ Giang mất.”