Trả Người Về Với Tự Do

Chương 17



Dù không muốn nhưng xe vẫn đã đến trước cửa khách sạn, xe đã tắt máy một lúc, Lingling Kwong khuôn mặt vẫn không có biểu cảm nhưng đôi mắt đã dâng đầy sự không nỡ, nhìn Orm Kornnaphat xuống xe.

- Cảm ơn chị! - Orm Kornnaphat nhìn Lingling Kwong cười nhẹ nhàng

- Không có gì! - Đôi mắt Lingling Kwong đầy vẻ tiếc nuối

Orm Kornnaphat mỉm cười gật đầu chào rồi đóng cửa xe quay lưng đi vào khách sạn để lại một Lingling Kwong đang ngẩn ngơ vì nụ cười của Orm Kornnaphat.

"Em cố ý đúng không vậy Bé Korn.. Sao lại cười ngọt ngào như vậy chứ.."

Lingling Kwong đặt tay trên trái tim đang đập liên hồi, năm năm rồi cô mới cảm nhận được nó đập trở lại, mà khuôn mặt cũng đang từ từ nóng lên, Lingling Kwong đưa bàn tay lên che lại, dựa đầu vào ghế lái, cô đoán được mặt đã đỏ lắm rồi, Lingling Kwong cố gắng điều chỉnh hơi thở, chỉ một nụ cười, một ánh mắt của Orm Kornnaphat đã khiến cô tim đập mặt đỏ thế này, nếu một ngày nào đó, Orm Kornnaphat nhận lời yêu của cô, có phải cô sẽ ngất xỉu luôn không vậy.

"Mình.. thật sự không có tiền đồ mà.."

Lingling Kwong hít thở vài đợt, mặt cũng đã bớt đỏ, thầm mắng bản thân một câu sau đó mới đạp ga lái xe về nhà.

Orm Kornnaphat tâm trạng khá tốt tắm xong thì cầm điện thoại lướt, một lúc thì thấy ứng dụng báo tin nhắn, cô nhấn vào, đôi mắt hổ phách run lên, ngón tay cũng run nhè nhẹ nhấn vào.

Cửa sổ chat đã im lặng năm năm, dòng thời gian bây giờ lại tiếp tục trôi, nơi mà cô chờ đợi năm năm qua, cuối cùng cũng hiện ra một dòng tin nhắn.

00K: Em ngủ chưa?

Orm: Chưa! Em vừa tắm xong.

00K: Ngày mai chị đến đón em nhé!

Orm: Có phiền không? Em có thể tự đi được!

00K: Không phiền!

Orm: Vậy được, cảm ơn chị!

00K: Không có gì!

00K: Em nhớ ngủ sớm nhé!

Orm: Em biết rồi, chị cũng vậy!

00K: Ngủ ngon nhé!

Orm: Chị ngủ ngon!

Lingling Kwong cùng Orm Kornnaphat nhìn màn hình, chỉ vài dòng tin nhắn nhưng ấm áp lại lan tràn sưởi ấm trái tim lạnh lẽo bao nhiêu năm qua, lần đầu tiên sau năm năm, hai người được ngủ một giấc tròn đầy.

[Hôm sau]

Lingling Kwong dậy sớm, tinh thần sảng khoái sau một đêm được ngủ ngon, hôm nay có tiệc tại Sethratanapong nên cô không đến công ty mà làm ở nhà, trước buổi tiệc, Lingling Kwong đứng trước đống quần áo chọn tới chọn lui lại không chọn được bộ nào, Ann cùng Joey và chuyên gia trang điểm Pan nhìn Lingling Kwong rồi nhìn nhau ngán ngẩm.

- Cô không tìm được một bộ nào vừa ý sao?

- Tôi vẫn đang suy nghĩ! - Lingling Kwong nheo nheo mắt, cô muốn mặc đồng bộ với Orm Kornnaphat hôm nay - Tôi nên mặc váy hay mặc suit?

Lingling Kwong quay lại hỏi ba người Ann nhận lại chỉ là cái nhún vai, Lingling Kwong nhăn mặt quay đi, tiếp tục suy nghĩ chọn đồ.

- Hay là mặc bộ suit mà Nong Orm gửi hôm trước đi! - Joey nhớ ra liền nói

- Còn bộ nào nữa sao? - Lingling Kwong khó hiểu.

- Tôi nhớ rồi, hôm ấy bên phía Nong Orm gửi đến hai bộ, một bộ do giặt và xử lý không kịp nên chưa đưa cho cô, muốn thử không? - Ann cười cười hỏi Lingling Kwong

- Tất nhiên! Hỏi thừa!

Ann bĩu môi với bộ dáng kiêu ngạo của Lingling Kwong, gọi trợ lý mang đồ đến, Lingling Kwong thay vào bộ suit màu xám lông chuột, khí chất sang trọng, xinh đẹp của cô lại như được tăng thêm một phần khiến cả ba người Ann nhìn vào mà xuýt xoa.

- Thật sự quá đẹp luôn! - Ann cảm thán

- Tay nghề của em ấy ngày càng tuyệt vời! Phải chụp cho Nick mới được! - Joey lấy điện thoại ra lại bị Lingling Kwong ngăn lại

- Không cần chụp, ngày mai cậu ấy sẽ được nhìn thấy thôi! - Lingling Kwong cười cười

- Cô mặc bộ này đi thật sao? - Ann nhướng mày hỏi lại

- Thật! Chẳng phải cô nói tôi là người đại diện của thương hiệu mới sao, còn có dịp nào truyền thông miễn phí như lần này chứ! - Lingling Kwong nhếch môi cười

- Vậy thì cố làm cho tốt!

- Chờ xem hotsearch bùng nổ đi! - Lingling Kwong tự tin khẳng định

Lingling Kwong chuẩn bị xong, chọn một chiếc siêu xe mới nhất, hôm qua Orm Kornnaphat hỏi cô vì sao không đổi xe, hôm nay Lingling Kwong đưa Orm Kornnaphat đi tiệc thì phải chọn xe sang xịn nhất hiện nay rồi.

Ba người Ann nhìn Lingling Kwong như con công đực xòe đuôi lắc đầu bĩu môi, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui vẻ, sau năm năm, họ lại thấy được một Lingling Kwong đang sống rồi.

Orm Kornnaphat chuẩn bị xong, cầm theo túi xách đi xuống sảnh, Lingling Kwong vừa nhắn đã đến nơi, theo thói quen, cô vẫn không muốn Lingling Kwong chờ đợi.

Rời khỏi thang máy, giày cao gót đạp trên sàn đá hoa cương, nhìn xa xa đã thấy thân ảnh cao gầy trong bộ suit màu xám lông chuột do chính tay cô thiết kế, trái tim Orm Kornnaphat loạn nhịp, Lingling Kwong trong tầm mắt của cô lúc này tỏa sáng tuyệt vời, vẻ ngoài thành đạt sang trọng, khí chất thanh lãnh tự nhiên làm người khác vô thức bị hút hồn.

Thực tế đúng như vậy, Lingling Kwong đứng đợi Orm Kornnaphat bên ngoài xe, thu hút rất nhiều người qua đường, cô như diễn viên nổi tiếng, rất nhiều người lén nhìn cô nhưng do bảo vệ khách sạn nhắc nhở nên không ai dám trực tiếp lấy điện thoại ra quay chụp, chỉ lén chụp từ xa xa.

Lingling Kwong mặc kệ bản thân là tâm điểm, tâm trí cô chỉ đặt ở lối ra của khách sạn, không để cô chờ lâu, nữ chủ nhân của trái tim cô mười năm qua xuất hiện, váy dài mềm mại ôm lấy đường cong cơ thể hoàn hảo, trang điểm nhẹ nhàng nhưng nổi bật, Orm Kornnaphat như nữ thần giáng xuống thế gian để làm mềm đi trái tim băng giá của Lingling Kwong, tiếng giày cao gót vang khẽ bước về phía Lingling Kwong như đang từ từ bước vào trái tim cô rồi ngự trị trong đó.

- Trùng hợp thật! - Lingling Kwong nhìn màu váy của Orm Kornnaphat nhoẻn miệng cười - Chúng ta mặc cùng một màu này!

Orm Kornnaphat cười đáp lại gật đầu, có lẽ Lingling Kwong không biết, vốn dĩ bộ suit trên người Lingling Kwong và bộ váy trên người cô là do Orm Kornnaphat đặc biệt đặt xưởng vải làm ra, cả hai đều được nhuộm trên một mẻ màu do chính tay cô lựa chọn, sau đó Orm Kornnaphat mua lại cả hai cây vải, vậy nên, trừ khi Orm Kornnaphat thiết kế và may một bộ khác, còn không, cả thế giới chỉ có hai bộ này thôi, một bộ suit và một bộ váy.

Nhìn Lingling Kwong trong bộ suit cô đã cất công may hơn hai tuần mới xong, lại nhìn bản thân trong bộ váy dài gần như là đồ đôi với bộ quần áo kia, trong lòng Orm Kornnaphat dâng lên cảm xúc vi diệu, duyên phận thật sự diệu kỳ như thế sao.

Lingling Kwong ngẩn ngơ ngắm Orm Kornnaphat đến khi người kia hắng nhẹ mới giật mình mở cửa xe cho Orm Kornnaphat rồi lái xe đến buổi tiệc.

- Tối hôm qua em ngủ có ngon không? - Lingling Kwong dịu dàng hỏi người ngồi bên ghế phụ

- Có, lâu lắm rồi mới ngủ ngon vậy!

- Chị cũng vậy, lâu rồi mới ngủ được!

Orm Kornnaphat gật nhẹ đầu tỏ ý đã hiểu, Lingling Kwong cũng không nói gì, nhưng trong lòng cả hai đều hiểu được, đối phương cũng như họ, đều mất ngủ cả một thời gian dài.

[Biệt thự Sethratanapong]

Phóng viên bao kín sân trước của biệt thự, vừa thấy xe của Lingling Kwong đi đến thì nháo nhào, một đám đông hướng máy ảnh về phía chiếc siêu xe Lingling Kwong vừa tậu hai tháng trước, từng làm rầm rộ giới nhà giàu vì phiên bản giới hạn đắt đỏ của nó.

"Hôm nay Kwong tổng cũng đến, đúng là cho Sethratanapong mặt mũi rồi! Lại còn lái chiếc siêu xe này đến nữa!"

Hàng loạt tiếng nghị luận vang lên, mà bên trong chủ tịch Sethratanapong cùng với ba mẹ Pim và cô ta thấy đám đông nhao nhao đưa mắt ra nhìn, được quản gia báo rằng Lingling Kwong đã đến lập tức chân trước chân sau bước vội ra.

Phải biết rằng qua năm năm, Lingling Kwong là một tồn tại bậc nhất trong giới kinh doanh, từ hai năm trước, sau khi Lingling Kwong lấy lại tinh thần, tài sản của Kwong đã tăng gấp chục lần, mọi lĩnh vực, ngành nghề đều có dấu ấn của Kwong cùng Lingling Kwong trong đó.

Ngược lại với Kwong, Sethratanapong từ ngày thông báo ly hôn của Lingling Kwong và Orm Kornnaphat được chính thức công bố đã dần tàn lụi, những thứ hào nhoáng hiện tại Sethratanapong có chỉ là vẻ bề ngoài, bên trong gần như mục nát, tài chính công ty gặp khó khăn, cổ phiếu cũng rớt giá thảm hại, Pim có phụ giúp nhưng tài năng không đủ để cáng đáng mọi thứ cùng với chủ tịch Sethratanapong.

Lingling Kwong đỗ xe vào sân nhà Sethratanapong, đây là điều tất cả các gia tộc mời cô tham dự đều phải hiểu, nếu Lingling Kwong đi cùng trợ lý thì không cần, nhưng nếu cô tự lái xe thì cô sẽ đỗ xe thẳng trên sân nhà họ vì cô không thích người khác ngồi vào xe cô.

Orm Kornnaphat nhíu mày nhìn một đám phóng viên như hổ đói chờ tin bên ngoài, cô không nghe nói rằng sẽ mời cánh báo chí, nhưng bây giờ lại bày ra một trận địa thế này là ông nội cô muốn làm gì chứ.

- Sao lại đông như vậy? - Orm Kornnaphat giọng có chút không vui

- Tình hình của Sethratanapong gấp lắm rồi, ông nội của em phải ra hạ sách này thôi!

Lingling Kwong cười với Orm Kornnaphat, cởi dây an toàn, rồi chuẩn bị bước xuống xe nhưng cô khựng lại một nhịp, quay sang nhẹ giọng hỏi Orm Kornnaphat.

- Em có ngại khi phải xuất hiện cùng chị không? Nếu có, chị sẽ bảo người xử lý trước!

Orm Kornnaphat nhìn Lingling Kwong ngẩng ra, sau đó cười nhẹ lắc đầu

- Không cần, em không ngại!

Một câu "em không ngại" của Orm Kornnaphat làm trái tim Lingling Kwong hạnh phúc phát điên, cô cười ngọt nhìn Orm Kornnaphat, rồi mở cửa bước xuống.

Khoảnh khắc Lingling Kwong xuất hiện, đám người như vỡ òa, khí chất bá đạo tổng tài bao lấy cô khiến người khác không dám ngẩng cao đầu mà nhìn, sợ rằng sẽ chọc giận đôi mắt nâu thăm thẳm đó.

Pim thấy Lingling Kwong xuất hiện, trong lòng thoáng một tia vui mừng, tính toán đi nhanh đến để ôm lấy tay Lingling Kwong, cô ta muốn mượn truyền thông để bắt đầu xây một mối quan hệ với Lingling Kwong, chỉ tiếc bước chân chưa đến đã phải đứng yên tại chỗ, không thể động một bước nào nữa.

Lingling Kwong đi đến bên cửa ghế phụ, mở ra đưa tay nhã nhặn đỡ lấy người bên trong, bàn tay mảnh khảnh của Orm Kornnaphat đặt lên tay của Lingling Kwong, khoảnh khắc dung nhan cô xuất hiện, tiếng huyên náo im bặt một giây, hai giây rồi vỡ òa rầm rộ, tiếng máy ảnh chụp liên hồi, đèn flash nháy đến mức không còn một khoảng mờ mịt nào, sáng rực một góc.

"Trời ơi! Kwong tổng đến cùng với Tiểu thư Kornnaphat!"

"Ôi, họ không phải đã ly hôn sao?"

"Kwong tổng đi cùng vợ cũ đến tham gia buổi tiệc mừng cô ấy trở lại?!"

"Thật không thể ngờ!"

"Nhìn ánh mắt của họ kìa, nói tình cảm phai nhạt sao? Đánh chết tôi cũng không tin!"

Từng lời từng lời nghị luận nhưng Lingling Kwong không quan tâm đến điều gì cả, cô chỉ quan tâm người con gái vừa rời khỏi xe đứng cạnh cô mà thôi.

- Để chị đỡ em! - Lingling Kwong lịch thiệp đưa tay cho Orm Kornnaphat khoác vào

Đây là Lingling Kwong đánh cược, nếu Orm Kornnaphat ngại mà từ chối cô, Lingling Kwong cũng không giận, nhưng cô vốn là có tính toán mới đưa ra đề nghị, tính cách của Orm Kornnaphat thiện lương, sẽ không nỡ để cô mất mặt trước truyền thông đâu.

Đúng như Lingling Kwong nghĩ, Orm Kornnaphat khoác tay Lingling Kwong, cái Lingling Kwong không ngờ chính là Orm Kornnaphat không có một biểu cảm chần chừ nào, như nước chảy mây trôi, như thể người này thật sự muốn khoác tay cô mà đi vậy.

"Đẹp đôi quá!"

"Họ còn mặc cả đồ đôi phải không?"

Từng tiếng xì xào lại vang lên, Lingling Kwong nghe thấy, môi nhếch lên nở nụ cười thập phần vui vẻ, đám người bên trong nhìn thấy đôi môi cong kia đang cười lập tức ngạc nhiên.

Năm năm rồi Lingling Kwong mới cười lại, năm năm rồi khí tức của cô mới bớt đi sự xa cách, Lingling Kwong nhìn xung quanh, cảm nhận cánh tay đang được ôm lấy, dịu dàng kề bên làm trái tim cô đập mạnh mẽ, cuối cùng, cô cũng nhìn lại được màu sắc của thế giới này rồi, cũng ngửi thấy mùi thơm của thế giới xung quanh rồi, cuối cùng, Lingling Kwong cảm nhận được cô đang sống.

Mà Orm Kornnaphat cũng như vậy, cánh tay ôm lấy tay Lingling Kwong có chút lực như thể xác nhận bên cạnh cô người cô yêu vẫn đang hiện hữu, nụ cười mà từ lâu cô đã quên cách thể hiện lúc này lại được cô mang ra đầy tuyệt mỹ, trái tim tưởng chừng đã quên cách đập lúc này lại rộn ràng trong ngực, không gian xung quanh tưởng chừng không màu lúc này lại ngập tràn rực rỡ, Orm Kornnaphat biết, cô sống lại rồi.

- Đi thôi em! - Lingling Kwong dịu dàng

Orm Kornnaphat gật đầu cùng Lingling Kwong bước đi trong ánh đèn flash sáng trưng như thể chào đón hai người vào một thế giới tươi mới, một nơi chỉ có ánh mặt trời cũng niềm hạnh phúc.

Họ sánh bước bên nhau đi về phía mặt trời, phía sau lưng, kẻ mang theo dã tâm từ từ lâm vào bóng tối, nước mắt uất hận của Pim rơi xuống, cô ta dùng 10 năm để mong cầu tình yêu của Lingling Kwong nhưng người kia chưa từng đoái hoài gì đến cô ta, siết chặt nắm đấm, móng tay ghim thẳng vào trong lòng bàn tay đau nhưng không bằng sự đau đớn trong lòng.

Năm năm qua, Lingling Kwong chưa từng để mắt đến cô ta, chưa từng liếc nhìn cô ta một lần, chưa từng cười với cô ta như vậy, dùng mọi thủ đoạn từ ương ngạnh đến van cầu, cô ta cũng không nhận được một tia thương xót nào của Lingling Kwong, vậy mà lúc này, Lingling Kwong lại cấp toàn bộ ôn nhu cho Orm Kornnaphat. Pim nhìn bóng lưng của cả hai, cô ta không cam tâm, hoàn toàn không cam tâm, có lẽ Lingling Kwong chưa thật sự thấy được điểm hấp dẫn của cô ta mà thôi.

Lingling Kwong vốn nhạy cảm, tất nhiên phát hiện ánh mắt của Pim nhưng cô không để tâm, lúc này, toàn bộ tâm trí của cô đều đặt trên người Orm Kornnaphat.

- Em muốn uống gì? - Lingling Kwong lớn gan đặt tay lên tay Orm Kornnaphat hỏi khẽ

- Rượu cũng được! - Orm Kornnaphat nói theo thói quen giao tiếp mấy năm nay

- Em uống được rượu sao? - Lingling Kwong quay sang hỏi

- Ở Ý thường đi dự tiệc nên cũng có uống một chút!

Lingling Kwong gật gật đầu, cô ra hiệu người phục vụ mang đến hai ly rượu, rất nhanh ông nội Orm Kornnaphat đi đến.

- Kwong tổng!

Thái độ có chút nhún nhường, sau đó quay sang nhìn Orm Kornnaphat

- Sao con không về nhà ở? Ta đã bảo chuẩn bị phòng cho con rồi!

- Cô ấy sẽ ở lại nơi mà Kwong sắp xếp, không nhọc lòng chủ tịch đâu!

Lingling Kwong nhanh chóng nói thay cho Orm Kornnaphat, cô biết lúc ly hôn, Orm Kornnaphat đã chịu uất ức như thế nào, muốn cô để Orm Kornnaphat quay lại nơi lạnh lẽo này để chịu thiệt sao, đừng mơ.

- Sao cơ? Sao lại là Kwong? - Chủ tịch Sethratanapong hoàn toàn mờ mịt về cuộc sống của Orm Kornnaphat

- Cháu hiện tại là nhà thiết kế đang hợp tác với Kwong! - Orm Kornnaphat cười nói

Câu nói vừa xong, khách xung quanh bắt đầu bàn tán

"Nghe nói Kwong đang chuẩn bị khai thác một ngách trong ngành thời trang, hóa ra là thật à?"

"Nhưng tiểu thư nhỏ của Sethratanapong làm nhà thiết kế sao? Sao chưa nghe nói bao giờ vậy?"

"Hay là Kwong tổng ưu ái vợ cũ nên mới làm ra mấy thứ này?"

Lingling Kwong liếc nhìn đám người đang nói sau lưng cô, ánh nhìn lạnh lùng khiến đám người kia im bặt, dù họ cũng có tiếng tăm trong ngành nhưng không đắc tội nổi Lingling Kwong.

Lingling Kwong nhếch môi, nghi ngờ tay nghề của Orm Kornnaphat sao, đám người này đúng là không biết trời cao đất dày thật mà.

- Cô ấy là một trong những nhà thiết kế trẻ hàng đầu bên Ý hiện nay! - Lingling Kwong nhàn nhạt lên tiếng, cô nói không lớn nhưng lại khiến đám người im lặng lắng nghe không sót một chữ - Bộ suit tôi đang mặc là do chính tay cô ấy thiết kế và may đấy!

Lingling Kwong vừa nói xong, đám phóng viên bên ngoài nhanh chóng kiểm tra lại máy ảnh xem đã chụp tốt chưa, còn đám người bên trong, nhất là các nữ tổng tài mắt đã bắt đầu sáng lên. Bộ quần áo trên người Lingling Kwong nếu khoác lên người họ thì khí chất của họ tuy không bằng nhưng cũng sẽ tôn lên được rất nhiều.

Một vài người bước đến, lịch sự cúi chào.

- Kwong tổng, tiểu thư Kornnaphat, khi nào ra mắt sản phẩm vậy?

- Hiện tại theo kế hoạch có thể là tháng sau! - Orm Kornnaphat nhẹ giọng trả lời

- Vậy sao, cảm ơn cô, tôi nhất định sẽ ủng hộ! - Người kia cười nói

- Cảm ơn cô! - Orm Kornnaphat lịch sự đáp lời

Lingling Kwong liếc nhìn người bên cạnh, thời gian thật sự làm con người ta trưởng thành, một màn đối đáp không xiểm nịnh không kiêu ngạo, chuẩn mực lịch sự đủ đầy.

Mọi người bắt đầu vây quanh Orm Kornnaphat hỏi han nhiều hơn, nhất là mấy người phụ nữ, Orm Kornnaphat cũng vui vẻ tiếp chuyện, Lingling Kwong nhìn theo, đột nhiên cảm thấy, nếu để Orm Kornnaphat đi vào đường kinh doanh, có lẽ sẽ là một đối thủ đáng gờm với cô, vì người này biết cách nhìn sắc mặt đối phương, lời nói lại khéo léo, tạo rất nhiều cảm tình cho người đối diện, khác với vẻ hay khinh thường người khác của Pim.

- Chủ tịch à! - Lingling Kwong bất ngờ gọi ông của Orm Kornnaphat đang bên cạnh

- Kwong tổng có chuyện gì vậy?

- Ông có bao giờ nghĩ sẽ giao Sethratanapong cho cô ấy không? - Lingling Kwong liếc nhìn chủ tịch Sethratanapong đầy thâm ý - Tôi nghĩ cháu gái nhỏ của ông sẽ hợp hơn mấy người cháu bất tài còn lại của ông đấy!

Ông nội Orm Kornnaphat im lặng suy tư không vội đáp lời, nhìn Lingling Kwong đánh giá, hiện tại Sethratanapong đã suy yếu chờ chết, ông ta đã thử rất nhiều cách, trọng dụng rất nhiều người như không được như mong đợi. Hôm nay vốn dĩ chỉ muốn mượn danh Lingling Kwong đến để thêu dệt vài bài báo, mong kéo được giá cổ phiếu quý này lên, lại không nghĩ Lingling Kwong thật sự đến mà còn đến cùng Orm Kornnaphat, chủ tịch Sethratanapong đã nghĩ khai thác sâu tin tức này đủ để kéo được cổ phiếu lên đến cuối năm, nhưng cũng chỉ là chiêu trò, ông ta hiểu rằng Sethratanapong cần một liều thuốc tốt.

- Nếu Orm thật sự nắm trọn Sethratanapong, Kwong tổng sẽ làm gì?

- Tôi chắc chắn sẽ không bao giờ để cô ấy vất vả!

Lingling Kwong nhìn vào bóng dáng kia nhàn nhạt nói nhưng giọng đầy kiên định, chủ tịch Sethratanapong nhìn ánh mắt của Lingling Kwong từ đầu đến cuối đều ở trên người Orm Kornnaphat, lại nhớ năm đó Lingling Kwong giận dữ lật bàn tiệc tuyên bố không phải Orm Kornnaphat thì không cưới, ông ta cũng hiểu được phần nào. Sethratanapong là tâm huyết của ông ta, Orm Kornnaphat là cháu gái của ông ta, lại còn là con gái của đứa con trai mà ông ta yêu thương nhất, giao cho cô cũng không có gì là thiệt thòi.

- Hy vọng Kwong tổng nhớ lời nói của mình!

- Tôi luôn làm được điều mà tôi nói!

- Được!

Lingling Kwong gật đầu cụng ly với chủ tịch Sethratanapong đánh dấu thỏa thuận ngầm giữa hai người được thành lập.

Orm Kornnaphat tập trung xã giao, không hề biết rằng bản thân sẽ trở thành chủ nhân tiếp theo của Sethratanapong, tiếp chuyện một lúc, xong thì đi về chỗ của Lingling Kwong, thấy người kia đang cười nhìn cô, cô cũng cười cười nhìn Lingling Kwong.

- Có chuyện gì vậy?

- Không có gì! Em có mệt không?

- Không! Em cũng quen với mấy việc này rồi! - Orm Kornnaphat thành thật nói

Lingling Kwong cười không trả lời, trong lòng tự nhủ nếu thành công lần nữa kết hôn cùng Orm Kornnaphat, cô sẽ không để người này vất vả nữa.

Còn Orm Kornnaphat lại nghĩ, cô muốn tập quen với việc này, nếu được bên cạnh Lingling Kwong lần nữa, cô sẽ giúp đỡ người kia nhiều hơn, để Lingling Kwong không quá nhọc lòng về chuyện kinh doanh nữa.

Hai người nghĩ nghĩ rồi quay lại nhìn nhau, không ai nói ai câu nào cùng mỉm cười rồi chạm ly với nhau, thong thả đứng cạnh nhau uống rượu, thưởng thức không gian dường như chỉ có hai người...

---END CHAP 17---