Trái Tim Lạc Nhịp

Chương 1



Chương 1: Gặp Lại Sau Năm Năm

Năm năm. Đã năm năm kể từ ngày Trương Tố Uyên rời khỏi thành phố này, mang theo trái tim tan vỡ và niềm kiêu hãnh bị chà đạp. Cô trở về với một dáng vẻ trưởng thành, kiên cường hơn, không còn là cô tiểu thư ngây thơ, yếu đuối năm nào. Mái tóc dài đen nhánh được búi gọn gàng, đôi mắt phượng ngày xưa ngập tràn ánh sáng giờ đây mang theo một nét u buồn khó tả. Chiếc váy đỏ rực ôm sát cơ thể càng tôn lên làn da trắng ngần, khiến cô trở nên quyến rũ và bí ẩn.

Hôm nay, cô tham dự buổi tiệc khai trương chi nhánh mới của tập đoàn nhà họ Trương – tập đoàn do chính cô gây dựng từ hai bàn tay trắng sau khi rời khỏi Cố Trường Kỳ. Không gian sảnh tiệc xa hoa, lộng lẫy, tiếng nhạc du dương vang lên hòa cùng tiếng cụng ly chúc mừng, tiếng cười nói rôm rả. Tố Uyên đứng giữa đám đông, mỉm cười xã giao với các đối tác, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác trống rỗng.

Bỗng nhiên, không gian xung quanh như ngưng đọng. Một bóng dáng cao lớn, quen thuộc xuất hiện ở cửa ra vào, thu hút mọi ánh nhìn. Cố Trường Kỳ. Anh vẫn như xưa, phong độ ngời ngời, khí chất lạnh lùng, quý phái toát ra từ từng cử chỉ. Bộ vest đen được may đo tỉ mỉ càng làm nổi bật vóc dáng cao ráo, gương mặt góc cạnh hoàn hảo. Ánh mắt anh sắc bén lướt qua đám đông, cuối cùng dừng lại ở Tố Uyên.

Thời gian như ngừng trôi. Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không gian ồn ào, náo nhiệt. Tố Uyên cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Năm năm, đủ để quên đi một người sao? Câu trả lời là không. Vết thương lòng năm xưa vẫn còn đó, âm ỉ, nhức nhối mỗi khi cô nhớ về anh.

Cố Trường Kỳ bước về phía cô, từng bước chân vững chắc, dứt khoát như đang bước trên thảm đỏ dẫn đến ngôi vị vua chúa. Xung quanh anh, mọi người đều tự động tách ra, tạo thành một con đường. Tố Uyên đứng yên, cố gắng giữ cho vẻ mặt mình bình tĩnh, không để lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.

“Tố Uyên,” Giọng nói trầm ấm, quen thuộc vang lên, khiến cả người cô run lên.

Cô mỉm cười, một nụ cười xã giao, lạnh nhạt: "Cố tổng, thật vinh hạnh được gặp anh ở đây.”

Cố Trường Kỳ nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm khó dò. Anh nhận ra sự thay đổi của cô. Không còn là cô gái nhỏ bé, yếu đuối năm nào, giờ đây cô đã trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, độc lập. Và điều đó càng khiến anh thêm khao khát muốn chinh phục cô một lần nữa.

“Em… khác xưa nhiều rồi.” Anh nói, giọng nói có chút khàn đặc.

“Năm năm, đủ để thay đổi rất nhiều thứ, Cố tổng.” Tố Uyên đáp lại, ánh mắt không hề d.a.o động.

“Đừng gọi tôi là Cố tổng,” Anh nhíu mày: "Gọi tôi là Trường Kỳ, như trước đây.”

Tố Uyên khẽ cười: "E là không được, Cố tổng. Giữa chúng ta, đã không còn là ‘như trước đây’ nữa rồi.”

Cô xoay người, định rời đi, nhưng Cố Trường Kỳ đã nhanh tay nắm lấy cổ tay cô.

“Tố Uyên, anh biết em vẫn còn giận anh. Nhưng hãy cho anh một cơ hội, để giải thích mọi chuyện.”

Tố Uyên giật mạnh tay ra: "Không cần đâu, Cố tổng. Quá khứ đã qua rồi, tôi không muốn nhắc lại.”

Nói rồi, cô quay lưng bước đi, để lại Cố Trường Kỳ đứng đó, nhìn theo bóng lưng cô khuất dần trong đám đông, ánh mắt anh tràn đầy sự đau khổ và quyết tâm. Anh sẽ không bỏ cuộc. Anh sẽ giành lại cô, bằng bất cứ giá nào.