Trái Tim Tôi Từng Vì Anh Mà Tan Vỡ

Chương 1





Sau kỳ thi đại học, Tống Quyết say rượu, cùng tôi vượt rào nếm trái cấm.

Tôi ngỡ rằng mối tình thầm lặng bao năm cuối cùng cũng thấy được ánh sáng.

Nhưng khi tỉnh dậy, điều tôi thấy là vẻ mặt mơ hồ của Tống Quyết, anh hỏi vì sao tôi lại ở nhà anh.

Anh chau mày nói đầy phiền muộn, rằng tối qua uống đến mất trí, hoàn toàn không nhớ gì cả.

Tim tôi chùng xuống, cay đắng nuốt vào lòng.

Cho đến một ngày, tôi tình cờ nghe có người hỏi anh:

“Cậu đã ngủ với người ta rồi, không định cho một danh phận sao?”

Tống Quyết bật cười hờ hững:

“Đừng đùa, cô ta chỉ là con gái một tài xế, xứng sao?”

1

Bữa tiệc sinh nhật của Tống Quyết được tổ chức tại một trang viên ở ngoại ô.

Anh gửi tin nhắn bảo tôi đến đúng vào giữa trưa cuối tháng Sáu.

Lúc đó tôi vừa kết thúc công việc làm thêm .



Phải chuyển hai chuyến xe buýt mới đến nơi, cả người ướt đẫm mồ hôi, trông cực kỳ nhếch nhác.

Quản gia nói Tống Quyết cùng mọi người đang ở bên hồ bơi, bảo tôi cứ đến thẳng đó.

Tôi siết chặt chiếc túi trong tay, bên trong là đôi giày thể thao mua bằng nửa tháng lương làm công nhật.

Đó là món quà sinh nhật tôi chuẩn bị cho Tống Quyết.

Vừa đến gần hồ bơi, tôi đã nghe thấy một giọng nữ nũng nịu pha lẫn trách móc vang lên.

“Tống Quyết ca ca, anh thật sự ngủ với con nhỏ đó rồi à?”

Tôi nhận ra giọng nói ấy.

Là Khúc Viên, đàn em lớp 11, trước đây ở trường luôn quấn lấy Tống Quyết.

Anh vốn rất phiền cô ta, không ngờ sinh nhật lại mời đến.

Giọng Tống Quyết vang lên, mang theo chút đùa cợt trong tiếng cười.

“Sao thế, em ghen à?”

Khúc Viên hừ nhẹ, khoác tay Tống Quyết lắc lắc:

“Đúng đó, em ghen. Dựa vào đâu mà cô ta lại có được Tống Quyết ca ca?”

Cô nàng làm nũng kiểu con gái nhỏ, khiến đám con trai xung quanh cười rộ cả lên.

Đột nhiên có người hỏi:

“Anh Quyết, kể đi, mùi vị của Chúc Linh Tiêu thế nào?”

“Phải đó, phải đó, chân với ngực cô ta, mặc đồng phục còn che không nổi cái dáng kìa!”

Tống Quyết tựa người trên ghế dài, lười biếng đáp:

“Cũng tạm.”

Bước chân tôi đang định tiến lên chợt khựng lại, nụ cười cũng đông cứng trên môi.

Chúc Linh Tiêu là tôi.

Nhưng tôi nhất thời không hiểu nổi cái gọi là “mùi vị” và “cũng tạm” mà họ nói có ý gì.

Người kia lại tiếp tục hỏi:

“Vậy giờ anh ngủ với người ta rồi, không định cho người ta một danh phận à?”

Chưa kịp để Tống Quyết trả lời, một người khác đã chen vào:

“Danh phận gì chứ, mấy ông không biết chứ Tống Quyết giỏi lắm .

Chơi chán rồi, hôm sau tỉnh dậy là bảo tối qua uống say mất trí luôn, hahaha!”

“Thiệt luôn hả? Vậy Chúc Linh Tiêu tin à?”

“Sao không tin, con nhỏ đó đến giờ vẫn bám dính lấy Tống Quyết đấy .

Mới nãy còn gọi điện nói đang tới dự sinh nhật ảnh mà!”

“ Người ta bị chơi đến thành hàng cũ luôn rồi, anh Quyết, anh thật không định cho danh phận gì à?”

Tống Quyết uống một ngụm nước ngọt có gas, liếc nhìn người kia, giọng điệu mang chút chán ghét:

“Đừng đùa, cô ta chỉ là con gái của một tài xế, xứng à?”

2

Tôi đứng sau chiếc ô xếp bên hồ bơi .

Dưới cái nắng hơn ba mươi độ, mà m/á/u trong người như đông cứng lại.

Có điều gì đó trong lòng tôi sụp đổ ầm ầm.

Tôi chợt nhớ đến đêm hôm đó, là buổi tiệc tốt nghiệp sau kỳ thi đại học .

Tống Quyết hôm ấy rất hào hứng, uống không ít rượu.

Ban đầu tôi định về nhà, nhưng anh uống say .

Ôm chặt lấy tôi không buông, nài nỉ tôi đừng rời khỏi anh.

Tôi đã thầm yêu Tống Quyết suốt bốn năm, làm sao có thể từ chối?

Tôi nhớ rõ bàn tay dịu dàng của anh đặt lên đỉnh đầu mình .

Nhớ rõ cảm giác tiếp xúc nơi da thịt, và cả những lời tình tứ anh thì thầm bên tai khi xúc cảm dâng trào.

Đêm ấy tôi thẹn thùng e ấp, nhưng niềm vui lại nhiều hơn tất cả.

Tôi đã nghĩ rằng cuối cùng thì người tôi thầm yêu cũng có chung rung động.

Cho đến khi trời sáng rõ, Tống Quyết tỉnh dậy với vẻ mặt mơ hồ hỏi tôi vì sao lại ở nhà anh.

Anh nói hôm qua uống quá chén, hoàn toàn không nhớ chuyện gì đã xảy ra.

Lúc ấy tôi buồn lắm.

Nhưng rồi lại nghĩ, vốn dĩ tôi cũng là cam tâm tình nguyện, anh không nhớ thì tôi cũng chẳng thể trách.

Nhưng hóa ra… Tống Quyết chưa từng quên.

Chẳng qua là …

Chẳng qua là anh thấy tôi không xứng đáng.

Bao nhiêu niềm vui và mong đợi trên suốt chặng đường đến trang viên .

Giờ như một cái tát giáng thẳng vào mặt, khiến tôi trở nên nực cười đến thảm hại.

Tủi nhục, phẫn nộ, bối rối , muôn vàn cảm xúc thiêu đốt trong lồng ngực.

Chàng trai từng là người trong ký ức đã cứu tôi khỏi nước lửa năm xưa, phút chốc tan biến.

Chỉ còn lại một Tống Quyết bây giờ, với gương mặt ghê tởm đến buồn nôn.