Trái Tim Tôi Từng Vì Anh Mà Tan Vỡ

Chương 4



Tôi đăng ký vào một trường đại học ở Dương Thành, phía Nam.

Tính toán lại số tiền đang có, tôi quyết định đến đó sớm, tìm một công việc hè ở xưởng lắp ráp có bao ăn ở để làm trước.

Trong giấy báo nhập học có ghi có thể chuyển hộ khẩu vào trường.

Thế là, nhân lúc bố tôi ra ngoài, tôi lẻn về biệt thự, lén lấy sổ hộ khẩu.

Từ giờ trở đi, tôi có thể hoàn toàn cắt đứt với ông ta.

Đang cầm sổ đi ra, thì tôi chạm mặt dì Trần người giúp việc trong biệt thự.

Bàn tay dì vừa bị hơi nước nóng làm bỏng, phải đi xử lý vết thương.

Liền nhờ tôi mang khay hạt khô lên phòng Tống Quyết giúp dì.

Ban đầu tôi không muốn dây dưa, nhưng từng có lần bố tôi đánh tôi trước mặt dì .

Dì đã can ngăn , sau đó dì cũng thường xuyên để mắt đến tình trạng của tôi.

Tôi ngập ngừng một lúc, rồi nhận lấy khay, dự định chỉ để ở cửa phòng Tống Quyết rồi đi ngay.

Vừa định đặt khay xuống, cửa phòng đột nhiên mở ra.

Tống Quyết nhìn thấy tôi, thoáng sững người, sau đó nở nụ cười đầy ẩn ý.

“Không phải tuyệt giao rồi sao? Sao nào, chịu không nổi phải quay lại làm lành à?”

Tôi chẳng buồn đáp, dúi khay hạt vào tay anh ta rồi định quay đi, nhưng bị anh ta kéo lại.

“Thứ này ai mang lên thì người đó phải tự tay đặt vào phòng, đưa cho tôi làm gì?

Tôi là bảo mẫu chắc?”

Tôi trừng mắt nhìn anh ta, cầm khay bước vào trong thì bắt gặp Khúc Viên đang ngồi trên ghế sofa, mấy quyển sách bài tập bày trên bàn.

Khuôn mặt tươi cười ban nãy của cô ta, khi thấy tôi lập tức sa sầm.

“Sao chị lại đến đây?”

Tống Quyết theo sau tôi, giọng uể oải:

“Chẳng phải sợ em học hành mệt bụng đói, nên nhờ bảo mẫu mang ít đồ ăn vặt lên sao?”

Khúc Viên chớp mắt, ôm lấy cánh tay Tống Quyết lắc lắc:

“Anh ơi, em học nhiều quá, đầu óc mệt mỏi rồi.

Em muốn ăn óc chó.”

Tống Quyết nhướng cằm:

“Chúc Linh Tiêu, đi tách óc chó ra.”

Tôi lạnh nhạt:

“Tôi không phải bảo mẫu nhà anh.”

Tống Quyết gật đầu:

“Thế thì được, vậy ai có nhiệm vụ mang thì người đó bị trừ lương.”

Tôi nhắm mắt lại, kìm nén:

“Không có dụng cụ tách óc chó.”

Khúc Viên làm ra vẻ ngây thơ kêu lên:

“Không có à, vậy chị dùng tay tách đi nha.”

Tôi nhìn sang Tống Quyết, anh ta nhíu mày một chút, cầm lấy khay:

“Hay ăn trái cây đi, bổ sung vitamin cũng được.”

“Không đâu.”

Khúc Viên nũng nịu, “Em chỉ muốn ăn óc chó.

Anh không nỡ tách cho em sao?”

Tống Quyết cụp mắt xuống, khẽ nhếch môi:

“Cô ấy muốn ăn, anh cũng hết cách. Hay em dùng tay tách vậy.”

Tôi im lặng nhìn anh ta vài giây, rồi hít một hơi thật sâu:

“Được, tôi tách.”

Tống Quyết hơi khựng lại, sắc mặt đột nhiên trở nên nặng nề.

Tôi cầm lấy chiếc khay đựng óc chó, nhìn gương mặt đắc ý của Khúc Viên.

Giây tiếp theo, tôi giơ quả óc chó lên, đập thẳng vào đầu cô ta.

Khúc Viên không kịp phòng bị, hét lên rồi nhào vào lòng Tống Quyết, vừa gào vừa mắng:

“Chúc Linh Tiêu, chị dám ném tôi à?!”

Tống Quyết cũng giận dữ trừng mắt nhìn tôi, vung tay tát mạnh một cái vào mặt tôi:

“Chúc Linh Tiêu, cô quá đáng rồi!”

Tôi ôm mặt, anh ta nhìn bàn tay của mình, trong mắt lóe lên chút hối hận.

“Linh…”

Tôi giơ tay cắt lời, không muốn nghe:

“Tôi quá đáng?

Bắt tôi tách óc chó bằng tay cho đến nát cả móng tay thì không quá đáng chắc?”

Tôi ném mạnh cái khay lên ghế sofa.

“Chuyện hôm nay, anh đừng trừ ai đồng nào cả. Cái tát này coi như tôi chịu rồi.”

Tống Quyết trông đầy do dự, muốn kéo tôi lại.

Nhưng Khúc Viên đã ôm chặt lấy anh ta, vừa khóc vừa nũng nịu đòi được dỗ dành.

Tôi khẽ nhếch môi cười lạnh, quay người rời khỏi căn phòng đó.

8

Tôi đóng gói sổ hộ khẩu xong thì lập tức mua vé tàu đến Dương Thành.

Để tiết kiệm, tôi chọn ghế cứng.

Chuyến tàu lắc lư suốt gần 20 tiếng, đến mức mông tôi như sắp rách ra, cuối cùng cũng đến nơi.

Tôi vào làm công nhân dây chuyền ở một nhà máy điện tử với tư cách là lao động hè.

Ký túc xá của lao động hè và công nhân thời vụ được sắp xếp riêng.

Trùng hợp thay, mấy người cùng phòng với tôi đều là sinh viên đại học, nên cũng khá dễ hòa hợp.

Trong thời gian làm việc, Tống Quyết đã gọi cho tôi vài lần.

Anh ta phát hiện tôi không đăng ký vào trường đại học ở Kinh Thành như từng hứa với anh.

Anh ta nổi giận, gọi đến chất vấn vì sao tôi nuốt lời.

Tôi không đôi co nhiều, chỉ lẳng lặng chặn hết tất cả phương thức liên lạc.

Đến khi trường nhập học, tôi vừa đúng làm đủ hai tháng .

Lại trúng đúng mùa cao điểm nên lương nhận được là 12 triệu.

Sau hai tháng trải nghiệm cuộc sống của một “cô công nhân xưởng”, tôi thấu hiểu:

Chỉ dựa vào lao động chân tay thì chẳng thể nào đi xa được.

Mệt nhoài mà cũng chẳng kiếm được bao nhiêu.

Nếu muốn tự lo cho bản thân trong quãng đời sinh viên, tôi nhất định phải tìm một con đường khác.

Suy đi tính lại, tôi chọn làm hồ sơ vay vốn sinh viên để đóng học phí.

Một nửa tiền lương được tôi cất kỹ làm khoản dự phòng .

Nửa còn lại, một phần dùng để mua một chiếc laptop cũ, phần còn lại lo cho sinh hoạt hằng ngày.

Suốt quãng đời đại học, khi các bạn cùng lớp đang tận hưởng tuổi thanh xuân .

Hẹn hò tình cảm học đường, thì mỗi sáng tôi mở mắt ra, việc duy nhất tôi nghĩ đến ngoài học hành chính là kiếm tiền.

Ban đầu, tôi nhận dạy kèm tại nhà.

Nhưng trường đại học tôi học chỉ là một trường hạng trung, không có gì nổi bật .

Mỗi tuần hai buổi, mỗi buổi 50 nghìn khiến tôi hoàn toàn không có cảm giác an toàn.

Cho đến một ngày, tôi nhìn thấy trong vòng bạn bè có một bài đăng tuyển dụng tuyển streamer bán hàng trên Taobao.

Năm đó, livestream bán hàng trên Taobao bùng nổ, rất nhiều cửa hàng và nhà máy đều đổ xô vào làm.

Người đăng bài là một bạn công nhân tôi quen ở nhà máy trước đó.

Cô ấy đăng cả phiếu lương khiến tôi chấn động.

Không nghĩ ngợi gì, tôi lập tức liên hệ với cô.

Buổi phỏng vấn diễn ra rất nhanh, chưa đến 5 phút tôi đã bị từ chối.

Lý do là: tính cách quá hướng nội, không có năng khiếu bán hàng.

Tôi không nản.

Vì tôi đã nhìn thấy một con đường.

Tôi lập tức cắm đầu lên mạng học cách nói chuyện khi bán hàng, học kỹ thuật livestream, kỹ năng chốt đơn.

Khi đến cả sinh tồn còn là vấn đề, thì người hướng nội cũng có thể bị ép thành hướng ngoại.

Sau 1–2 ngày học cấp tốc, tôi xin vào một công ty khác đang tuyển streamer bán hàng bán thời gian, và lần này thì trúng tuyển.

Vì là bán thời gian, lương không cố định, chỉ được nhận tiền hoa hồng theo doanh số.

Để không ảnh hưởng việc học ban ngày, tôi chủ yếu nhận ca livestream buổi tối.

Vất vả thì có, nhưng khi tháng sau cầm được 10 triệu tiền lương, tôi như kẻ mất trí ngồi xổm giữa đường bật khóc.

Mười triệu , nếu chi tiêu tiết kiệm, có thể đủ tôi sống được gần một năm.

Tôi được khích lệ mạnh mẽ, liền dồn hết tâm sức vào livestream bán hàng.

Đến tháng thứ ba làm việc, trùng dịp lễ mua sắm 11/11, lượng đơn hàng bùng nổ.

Tôi âm thầm tính toán tiền hoa hồng của mình có thể lên đến 80 triệu.

Nghĩ đến viễn cảnh mình không còn phải thắt lưng buộc bụng từng đồng .

Không còn phải nằm mơ cũng nghĩ đến chuyện kiếm tiền, tôi phấn khích đến mức mất ngủ.

Nhưng đến ngày phát lương, khi thấy thông báo 8 triệu chuyển khoản về tài khoản ngân hàng, tôi c/h/ế/t lặng tại chỗ.

Tôi không tin nổi, lao thẳng vào văn phòng quản lý để hỏi có phải phát nhầm lương không.

Quản lý chỉ liếc một cái, dửng dưng nói:

“Không nhầm đâu, phát theo hệ số của nhân viên vận hành.”

Tôi nói:

“Nhưng tôi không phải người vận hành, cũng không phải nhân viên chính thức.

Lúc đầu nói rõ là tính theo phần trăm doanh số mà?”

Quản lý ngẩng đầu lên, hỏi ngược lại:

“Ai nói với cô là tính theo doanh số?

Có bằng chứng không?”

Tôi giận đến sôi m/á/u, nhưng không biết làm sao đòi quyền lợi.

Bởi vì tôi không hề ký bất cứ hợp đồng lao động nào.