Trái Tim Tôi Từng Vì Anh Mà Tan Vỡ

Chương 7



Nhà họ Tống phá sản.

Tống Quyết ban đầu vốn định sang nước ngoài học thạc sĩ để lấy danh .

Rồi về tiếp quản sản nghiệp gia đình, sống an nhàn cả đời.

Nhưng anh ta không ngờ rằng nhà họ Tống đã sớm xuống dốc.

Bằng tốt nghiệp còn chưa lấy được thì đã phải vội vàng về nước.

Căn biệt thự xa hoa ngày trước cũng đã bị thế chấp .

Cả nhà họ Tống phải sống trong cảnh chạy nợ, lưu lạc khắp nơi.

Điều khiến Tống Quyết khó chấp nhận nhất không phải là nghèo khó .

Mà là sau khi phá sản anh ta mới phát hiện , bố anh ta có con riêng bên ngoài.

Người mà anh ta vẫn luôn nghĩ là cha mẹ mẫu mực yêu thương nhau, hóa ra từ đầu đến cuối chỉ là vỏ bọc dối trá.

Chưa bàn đến việc bố mẹ anh ta thế nào .

Chỉ riêng việc từ nhỏ sống trong nhung lụa .

Giờ phải chịu cảnh cơ cực đã đủ khiến Tống Quyết khó mà thích nghi.

Huống hồ nợ nần chồng chất, còn công việc bình thường thì tiền bạc vừa chậm vừa ít, anh ta chỉ có thể tìm cách kiếm tiền nhanh.

Có người âm thầm điều tra được rằng tôi từng có “quá khứ thanh xuân” với anh ta .

Liền đưa anh ta đến phòng tôi như một món “quà bất ngờ”.

Tối hôm đó, giữa tôi và anh ta không hề xảy ra chuyện gì.

Nhưng từ hôm sau trở đi, ở đâu có tôi, gần như đều thấy anh ta xuất hiện.

Tôi dẫn anh ta ra vào những nơi sang trọng, mua đồ xa xỉ cho anh ta, đưa anh ta đi dự tiệc giới thượng lưu.

Tôi xây dựng cho anh ta một ảo giác rằng nhà họ Tống chưa từng phá sản .

Rằng anh ta vẫn là thiếu gia sống xa hoa như ngày trước.

Cho đến khi chỗ ở hiện tại của gia đình anh ta bị chủ nợ tìm đến.

Một đám người mặt mày hung dữ đòi nợ, thậm chí còn ra tay đánh đập họ.

Tống Quyết mặt mũi bầm dập, nhỏ giọng cầu xin tôi, van nài tôi giúp anh ta trả bớt một phần nợ.

Tôi mỉm cười dịu dàng, bảo trợ lý đưa anh ta một tập tài liệu.

Là một bản hợp đồng lao động.

Tôi muốn ký anh ta làm KOL của công ty .

Một nhân vật có “concept” trai nhà giàu sa cơ, vừa tàn hoa vừa lãng tử .

Nói chuyện nhấp nhô một chút thì cũng đủ hút người xem livestream.

Nhưng hợp đồng này kéo dài suốt 30 năm, nếu muốn hủy trước thời hạn thì phải trả 50 triệu tiền vi phạm.

Tiền lương được tính theo bậc nhân viên vận hành cơ bản .

Và tiền hoa hồng quảng cáo thì thấp hơn người khác gấp 10 lần.

Tống Quyết không cam lòng.

Nhưng khi anh ta nhìn lại những khoản tiêu dùng gần đây tôi chi cho anh .

Từng đồng một đều được ghi rõ là “khoản vay”

Thì cuối cùng cũng nhận ra: tôi đã trở thành chủ nợ của anh ta.

Để trả nợ, anh ta đành phải ký.

Điều đó cũng đồng nghĩa: anh ta , cả con người lẫn danh nghĩa đã bán cho tôi.

Từ đó trở đi, Tống Quyết bắt đầu ngoan ngoãn với tôi hơn.

Tiền lương không chỉ dùng để trả nợ người ngoài, mà còn phải trả nợ cho tôi.

Mỗi ngày, anh ta cần cù quay video, làm việc cho tôi.

Trong những buổi tiệc cần có bạn trai đi cùng, tôi vẫn thích dẫn anh ta đi.

Thậm chí những đêm tôi uống say, cũng từng nâng khuôn mặt anh ta lên .

Mặc cho bầu không khí ám muội len lỏi giữa cả hai.

Tôi có thể cảm nhận được, cảm xúc của anh ta với tôi ngày càng phức tạp.

Có người quen hỏi tôi:

“Cô lúc nào cũng dẫn cậu ta theo bên cạnh, chẳng lẽ là thật lòng rồi?”

Trong buổi tiệc thương mại, tôi tựa vào ghế sofa ở ban công, nhìn đám đông dưới bể bơi, bật cười thờ ơ:

“Nói gì thế, cậu ta chỉ là một KOL hạng xoàng, xứng với tôi à?”

“Thấy chưa, tôi đã bảo rồi, còn tưởng cô nhất thời hồ đồ.”

Tiếng cụng ly vang lên, còn phía sau bụi cây, có một bóng người đứng thật lâu, rốt cuộc vẫn không bước ra ngoài.



Tiệc tàn, tôi ngồi trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tống Quyết ngồi bên cạnh, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Một lúc sau, anh ta hạ giọng hỏi:

“Tại sao?”

“Cô đang trả thù tôi, đúng không?”

Dù là câu nghi vấn, nhưng đáp án đã quá rõ ràng.

Là trả thù sao?

Tất nhiên rồi.

Tôi vốn là người rất thù dai.

Cái trò đùa ác độc anh ta từng gieo trong những năm tháng thanh xuân của tôi .

Với tôi mà nói, như một mùa mưa âm ỉ, chưa bao giờ ngừng rơi trong cuộc đời này.

Khi vị trí hai người đảo ngược, tôi cũng muốn anh ta nếm trải cảm giác khi xưa tôi đã từng chịu.

Tôi là người tiết lộ địa chỉ gia đình anh ta.

Tôi là người ký hợp đồng, buộc anh ta vào công ty.

Tôi là người khiến anh ta bị tôi hoàn toàn kiểm soát.

Ngay cả chuyện cả nhà anh ta bị chủ nợ đánh .

Cũng là vì tôi nhớ rõ cái tát năm xưa , khi anh ta gọi bố tôi đến đánh tôi.

Còn chuyện có đáng hay không?

Nếu tôi không làm vậy, thì cái tôi từng chân thành trao đi, mới là thứ ngu ngốc nhất.

14

Cuối năm đó, tạp chí (Insight) tiến hành phỏng vấn những gương mặt mới nổi và các nhân vật kỳ cựu trong nhiều lĩnh vực.

Tôi may mắn nằm trong danh sách được mời.

Là một trong hai người phụ nữ hiếm hoi trong mười nhân vật được phỏng vấn .

Tôi cảm thấy rất thất vọng khi câu hỏi dành cho mình lại xoay quanh tuổi tác, ngoại hình và đời sống tình cảm.

Tôi ngắt lời nam phóng viên, mỉm cười nói:

“Nếu những câu hỏi của quý tạp chí dành cho tôi không giống với những gì các vị hỏi các ứng viên nam khác, vậy thì xin hãy dừng tại đây.”

“Tôi đã nỗ lực bao nhiêu năm, hôm nay được ngồi vào bàn không phải để làm món khai vị cho bữa tiệc.”

Nam phóng viên cười gượng:

“Nhưng cô xinh đẹp như vậy, nên mọi người quan tâm đến những điều đó cũng là chuyện dễ hiểu…”

Tôi vừa định mở miệng, sau lưng đã vang lên một giọng nói phụ họa:

“Như vậy thì thật không công bằng.”

“Khi nãy phỏng vấn tôi, sao anh không hỏi tôi dưỡng nhan thế nào để đẹp trai được như vậy?

Tôi tốn không ít công sức đấy.”

Tôi ngoảnh đầu lại người đàn ông đứng ở cửa phòng phỏng vấn .

Khoác trên người bộ âu phục lịch lãm, dáng đứng thẳng tắp, mắt đeo kính gọng nửa khung, khí chất ôn hòa, tuấn tú.

Phóng viên lập tức đứng bật dậy:

“Giám đốc Trương!”

Người đàn ông bước vào, mỉm cười thân thiện:

“Tạp chí lớn nhất trong giới thương mại tiếng Trung như quý vị mà lại thiên vị nữ giới thế này, tôi tổn thương ghê.”

Phóng viên mồ hôi đầm đìa, vội vàng giải thích rằng phần lớn nội dung phỏng vấn đều giống nhau .

Còn cuộc phỏng vấn với tôi thì vẫn chưa hỏi xong.

Người đàn ông gật đầu, hỏi:

“Tôi có thể ngồi nghe ké được không?

Tiện thể học hỏi từ Tổng giám đốc Chúc một chút.”

Ai dám ngăn anh ta chứ?

Thế là, dưới ánh mắt chăm chú của người ấy, cuộc phỏng vấn của tôi lập tức chuyển hướng chuyên nghiệp và sâu sắc hơn hẳn.

Phỏng vấn kết thúc, tôi quay sang nói lời cảm ơn.

Anh ấy nhướng mày cười, đưa tay ra:

“Xin chào, bạn học Chúc Linh Tiêu, tôi tên là Trương Chu Tự.”

Trương Chu Tự.

Trương Chu Tự!

Tôi ngây ra một lúc , không ngờ người này lại là Trương Chu Tự.

Bảy năm không gặp, Trương Chu Tự đã hoàn toàn rũ bỏ khí chất thư sinh của thời đi học .

Giờ trông chẳng khác gì một tổng tài lịch lãm trong tiểu thuyết, có chút phong độ, lại pha thêm vài phần nguy hiểm.

“Trương Chu Tự, xin lỗi nhé, vừa nãy mình mới nhận ra là cậu.”

Anh ta làm ra vẻ suy nghĩ rất nghiêm túc:

“Xin lỗi thì phải phạt. Phạt mình mời cậu một bữa cơm đi.”

Tôi: “Hả?”

Tôi sững lại, vội vàng nói:

“Vậy sao được, để mình mời cậu mới đúng chứ.”