“Chỉ là biện pháp tạm thời, đợi sóng gió qua đi, ta sẽ đưa nàng ấy đi.”
Lòng ta thắt lại, không tiếp lời.
Hai ngày sau, hắn bãi triều về nhà, mang cho ta một chiếc trâm cài chấm ngọc: “Bảo Trân Các vừa có hàng mới, da nàng trắng ngần, cài lên đẹp lắm, thích không?”
Lúc đó, ta mới hiểu rõ một chút, hắn tặng đồ cho ta, đối xử tốt với ta, dường như đều là đang hoàn thành một giao dịch. Ta mưu đồ thứ gì đó của hắn, chỉ cần hắn cho, ta sẽ đồng ý.
Cuối cùng ta gật đầu. Hắn khẽ mỉm cười, cài trâm lên cho ta.
Ba ngày sau, Khương Mộ Vũ vào phủ, được an trí ở khách phòng, hai người gặp nhau, luôn giữ lễ tiết khách sáo, nhìn qua thanh sạch trong trắng.
Nhưng dần dần, mọi chuyện lại khác. Bóng dáng nàng ta bắt đầu xuất hiện trong thư phòng, mài mực nấu trà cho hắn, đôi khi ở hoa viên, ngẫu nhiên gặp gỡ trò chuyện. Truyện do Trạm Én Đêm dịch và đăng duy nhất trên MonkeyD, nếu thấy ở nơi khác có nghĩa là bọn nó ăn cắp. Ngay cả trên bàn ăn, hắn cũng tự nhiên gắp món nàng ta yêu thích đặt trước mặt nàng ta.
Phủ của Cố gia lớn như vậy, khách phòng xa như thế, nhưng họ luôn có thể gặp nhau ngẫu nhiên. Hắn tưởng rằng đã giấu kín tâm ý rất tốt, nhưng yêu một người thì không thể giấu được.
Ta ngầm nhắc nhở hắn.
Lúc đầu, hắn còn nhẫn nại dỗ dành ta: “Nàng đừng nghĩ nhiều, nhà nàng ấy gặp biến cố lớn, ở đây cũng không có người quen, ta mới nói chuyện với nàng ấy nhiều hơn.”
Sau này, càng lúc càng mất kiên nhẫn: “Nàng không có việc gì làm sao? Tại sao luôn nghĩ ta dơ bẩn như vậy?”
Hắn nói hào sảng, quang minh chính đại, vậy hài t.ử trong bụng kia từ đâu mà có?
Có thể là đêm đó hắn nói không ngủ được đi dạo trong sân, kết quả lại đi đến phòng Khương Mộ Vũ?
Hay là đêm đó say rượu, ta về nhà mẹ, Khương Mộ Vũ chăm sóc hắn nửa đêm?
Hay là ngày đó ra ngoài, bị lũ quét mắc kẹt trên núi, hai người qua đêm trong xe ngựa?
Ta không biết, cũng không muốn đào sâu thêm nữa.
...
Khương Mộ Vũ gục trong lòng hắn, ánh mắt đầy vẻ áy náy nhìn ta: “Chu tỷ tỷ… là ta có lỗi với tỷ, được tỷ ra tay giúp đỡ, ta lại còn…”
“Ta thực sự không muốn phá hoại tình cảm phu thê của hai người… Đều là cái nghiệt chủng này, tỷ cho ta một bát Hồng Hoa đi, tống khứ nó xong, ta sẽ rời đi.”
Cố Vân Cương hoảng loạn không thôi: “Không được!” Hắn ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt không còn một tia ấm áp: “Nói đi, nàng muốn gì, làm cách nào mới đồng ý với ta?”
Nhìn xem, hắn vẫn nghĩ ta mưu đồ thứ gì đó. Trong mắt hắn, đây là một sự trao đổi, chỉ cần ta đưa ra đủ, ta sẽ đồng ý mọi chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
4.
Ta không gật đầu. Ta hiểu rõ, dù ta có đồng ý hay không, hắn vẫn sẽ cưới Khương Mộ Vũ.
Quả nhiên, ngày hôm sau hắn liền dặn dò quản gia sắm sửa lễ vật cưới gả. Không đến nửa ngày, khắp phủ trên dưới treo đầy lụa đỏ, ngay cả cây Hòe già khô héo sau vườn cũng buộc lên Đồng Tâm Kết, tràn ngập không khí vui mừng.
Hạ nhân còn muốn vào trang trí sân viện của ta, đã bị Hỷ Thước đuổi ra ngoài, “Thật nực cười! Nếu nàng ta si tình đến vậy, sao năm xưa lúc đại nhân sắp c.h.ế.t, không thấy nàng ta đến xung hỷ đi?!”
Trạm Én Đêm
Hoa Hải Đường trước cổng rụng xuống, hoa nở hoa tàn, cũng chỉ mới năm năm quang cảnh. Lòng ta cảm thấy nghẹn ứ, suốt ngày không cười.
Khương Mộ Vũ từ ngày đó trở đi, cũng mất đi nụ cười. Nàng ta mỗi ngày ưu sầu sầu não, bỏ ăn bỏ uống, trông còn đáng thương hơn cả ta, người chính thê bị ruồng bỏ t.h.ả.m hại này.
Nàng ta không cười, những người hầu hạ bên dưới đều lo lắng, khuyên nhủ nàng ta nên mở lòng, nếu không sẽ ảnh hưởng đến t.h.a.i nhi.
Nàng ta cau mày ủ ê, chỉ thở dài: “Ta có lỗi với Chu tỷ tỷ, còn mặt mũi nào mà vui vẻ?”
Không lâu sau, vào đêm nọ nàng ta bỗng bụng đau không dứt. Cố Vân Cương sốt ruột như lửa đốt mời đại phu đến.
Đại phu bắt mạch xong nói: “Tuy biết lhu nhân đang phiền muộn điều gì, nhưng nữ nhân m.a.n.g t.h.a.i tối kỵ tâm trạng bất an, nặng thì t.h.a.i nhi khó giữ.”
Khương Mộ Vũ như hài t.ử phạm lỗi, chỉ lặng lẽ rơi lệ.
Cố Vân Cương nhìn về phía ta, sắc mặt lập tức tối sầm, âm u đến mức có thể nhỏ ra nước.
Đêm đó, hắn an ủi Khương Mộ Vũ rất lâu, rồi trút giận lên ta: “Trong phủ gần đây có hỷ sự, nàng thân là đương gia chủ mẫu, lại cả ngày ủ dột, trông ra thể thống gì!”
“Nàng không vui, thì phải bắt cả phủ nhìn sắc mặt nàng sao?”
Đôi khi ta cảm thấy Khương Mộ Vũ thật lợi hại, nàng ta thậm chí không cần đối đầu với ta, không dùng lời lẽ cay nghiệt, chỉ cần một ánh mắt, một cử chỉ, liền có thể dắt mũi Cố Vân Cương đi.
Ta nhìn khuôn mặt vẫn tuấn tú của hắn, nhưng xa lạ đến khó hiểu, lần đầu tiên cãi lại: “Chàng muốn ta thế nào? Đánh trống gõ chiêng, tự tay lo liệu hôn sự cho chàng và nàng ta sao?”
“Phu quân của ta, lén lút cùng người khác, ta còn phải chúc mừng chàng sao?”
“Nàng!” Cố Vân Cương hất tay áo, buông lời cay nghiệt với ta: “Nàng cả ngày trưng ra bộ mặt lạnh lùng, nếu hài t.ử trong bụng nàng ấy có mệnh hệ gì…”
Ta ngẩng đầu cắt ngang lời hắn: “Bỏ ta sao?”
Thân hình hắn cứng đờ. Không đợi hắn trả lời, ta dứt khoát nói: “Trước kia ta từng nói hòa ly với chàng, bây giờ vẫn còn tính. Đại nhân cho ta một phong thư hòa ly, mỗi người an phận đi.”
Hắn hít sâu một hơi, mím môi, giọng điệu mềm xuống hai phần: “Đừng nói những lời ngốc nghếch đó, nàng là chính thê do ta cưới hỏi đàng hoàng, ta sẽ không bỏ nàng.”