Trầm Bích Mộ Bất Quy

Chương 6



Quản gia thở dài một tiếng: “Đại nhân, phu nhân Người… E rằng không muốn thấy cảnh này, Ngài hãy lượng thứ cho Người.”

Cố Vân Cương hất tay áo lạnh lùng hừ: “Không đến thì thôi!”

Hắn dằn xuống cơn bực bội vô cớ trong lòng, lại dặn dò: “Sau khi thành thân, qua hai ngày sai người đón nàng ấy về!”

“Phu quân…” Lúc này, Khương Mộ Vũ bước đi uyển chuyển đến, mũ phượng áo tân nương tôn lên gương mặt tươi như hoa Đào của nàng ta.

Vẻ không vui trên mặt Cố Vân Cương quét sạch, ôn nhu đưa tay: “Vũ Nhi!”

Khương Mộ Vũ khẽ mở môi, vẻ thẹn thùng muôn phần: “Từ hôm nay, thiếp là người của phu quân rồi…”

Ngày tân hôn thứ hai, Khương Mộ Vũ nhớ việc muốn dâng trà cho Chu Trầm Bích, mấy lần sai người gửi thư đến biệt trang mời nàng về, nhưng luôn không nhận được hồi âm.

Khương Mộ Vũ cau mày buồn bã, tự trách thì thầm: “Phu quân, có phải thiếp đã làm sai rồi không? Không nên quấy rầy Chu tỷ tỷ?”

“Giờ này tỷ ấy nhất định rất giận, cảm thấy thiếp đang khoe khoang.”

Lòng Cố Vân Cương mềm nhũn, ôm nàng ta vào lòng nhẹ nhàng an ủi: “Nàng có lỗi gì? Nàng ta không muốn uống trà của nàng, nàng cũng không cần cho nàng ta thể diện này nữa.”

Lửa giận vô cớ bốc lên, hắn nghĩ, Chu Trầm Bích càng ngày càng biết làm mình làm mẩy rồi, “Nàng ta không muốn về, thì cứ ở đó.”

Quay đầu dặn dò quản gia: “Tạm thời không cần đi đón nàng ta, nàng ta đã thích ở biệt trang, cứ để nàng ta ở đó, để nàng ta tĩnh tâm lại cho tốt. Thân là đương gia chủ mẫu, cần phải có chút khí độ mới phải.”

Quản gia rũ đầu đáp “Dạ”, lặng lẽ lui xuống, quay lại bảo phu xe đậu xe cho tốt, không cần ra khỏi cổng.

Trạm Én Đêm

11.

Cố Vân Cương ngủ trưa, ngủ có vẻ mơ màng. Trong lúc lơ mơ, có người khẽ lay hắn, nhỏ giọng gọi: “Phu quân…”

Hắn vô thức đưa tay, ôm lấy luồng hơi thở quen thuộc đó lại gần, giữa môi răng tự nhiên thốt ra một cái tên: “Trầm Bích…” Rồi bừng tỉnh.

Đập vào mắt, là khuôn mặt Khương Mộ Vũ, than vãn oán hận: “Phu quân nhớ Chu tỷ tỷ, chi bằng đi biệt trang đón tỷ ấy về đi!”

Hắn cau mày, nghe ra ý tứ khác trong lời nàng ta.

“Tỷ ấy vào cửa trước thiếp, tuy là bình thê, nhưng tỷ ấy ở trên thiếp.” Khương Mộ Vũ bĩu môi, thốt ra: “Trước kia chẳng phải chàng nói trong thư, là ghét tỷ ấy sao?”

Cố Vân Cương từng nói, hắn ghét Chu Trầm Bích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lúc đó, hắn vừa tỉnh dậy sau cơn bạo bệnh, tưởng rằng người canh giữ bên giường, xung hỷ tục mệnh cho hắn là Khương Mộ Vũ mà hắn yêu mến từ nhỏ. Nhưng người nhìn thấy lại là một gương mặt xa lạ. Lại là một nữ nhân nhằm vào cửa lớn Cố gia. Đối với nàng ta, hắn chỉ có lạnh nhạt, xa cách. Hắn cảm ơn nàng ta nguyện ý xung hỷ, nhưng, thứ hắn có thể cho nàng ta chỉ là cái hư danh Cố phu nhân.

Nhưng không biết từ bao giờ, mọi thứ dần thay đổi. Hắn cố ý hất đổ chén t.h.u.ố.c nàng đã sắc rất lâu, nàng chỉ cúi đầu lặng lẽ dọn dẹp, rồi lại thức đêm sắc lại một chén khác.

Hắn ho khan không ngủ được ban đêm, sáng hôm sau bên gối có thêm một gối thuốc, nàng thức đêm may, sáng hôm sau quầng mắt xanh đen.

Năm đó hội đèn lồng, hắn nổi lòng từ thiện, cùng nàng đi xem hội. Hắn chỉ nói vài câu với đồng liêu ngẫu nhiên gặp, quay lại đã không thấy nàng đâu.

Quay đầu lại liền thấy nàng trong đám đông nóng lòng tìm kiếm hắn, hốc mắt đã đỏ hoe. Hắn bước tới, kéo tay nàng, trong lòng đau nhói, nói: “Khóc gì… Người đông, đừng để lạc nữa.”

Hắn chỉ cố chấp không chịu thừa nhận, bản thân đã sớm phải lòng nàng rồi.

“Vũ Nhi, nàng ấy cũng là thê t.ử của ta.”

Khương Mộ Vũ rũ mắt, cười dịu dàng: “Thiếp biết rồi. Phu quân, mau đi đón Chu tỷ tỷ về nhà đi.”

Lúc bước ra khỏi cửa, ngoài cửa sổ đột nhiên một tiếng sấm kinh Thiên động Địa nổ vang, mưa to như trút nước đổ xuống.

Quản gia xin chỉ thị: “Đại nhân, mưa lớn quá, hôm nay còn đi biệt trang không?”

Cố Vân Cương nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, chợt nhớ đến Chu Trầm Bích có tật thể hàn, mỗi khi trời âm u mưa gió là đau bụng.

“Đến y quán trước đi.” Hắn nghĩ, đi mua vài thang t.h.u.ố.c ôn bổ, rồi tự mình đi đón nàng về.

Tính tình nàng tuy nhỏ nhen, nhưng hắn biết, nàng dễ mềm lòng. Hắn dỗ dành một chút, chắc sẽ ổn thôi.

12.

Mưa rơi tầm tã, trong hiệu t.h.u.ố.c không một bóng người, chỉ có một Tiểu nhị đang ngủ gật, vừa nhìn thấy đã nhận ra Cố Vân Cương, “Đại nhân đến đây để lấy t.h.u.ố.c bồi bổ thân thể cho phu nhân sao?”

Tiểu nhị ngỡ là Khương Mộ Vũ. Vừa thoăn thoắt lấy sổ ghi chép ra lật xem, vừa quen thuộc nói: “Phu nhân sau khi sảy t.h.a.i đã tịnh dưỡng hơn sáu mươi ngày, tính toán ngày tháng, e rằng đã sắp khỏe hẳn rồi.”

Tay Cố Vân Cương đang cởi áo choàng chợt khựng lại, ngẩn người hỏi: “Hơn sáu mươi ngày? Ngươi có nhầm lẫn gì không?”

“Sao lại nhầm được? Thai nhi của phu nhân vốn đã không an ổn, khó lòng giữ được. Ngày sảy thai, vẫn là phu nhân tự mình đến đây, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, còn dặn dò tiểu nhân, nói sợ Ngài biết sẽ nổi giận, nên bảo hãy giấu đi trước, đợi một thời gian nữa nàng ấy sẽ tự mình nói với Ngài.”

Tiểu nhị nói đoạn, lộ vẻ cảm khái: “Nhưng theo tiểu nhân thấy, phu nhân quả là quá lo xa, kinh thành này ai mà không biết hai vị phu thê tình thâm như chim liền cánh? Đại nhân hẳn sẽ không giận đâu.”