Trâm Cài Giai Nhân

Chương 10



Mẹ ta kiên định nói, một tay ôm ta, một tay ôm chặt lấy cái hũ gốm.  

 

Ta nghẹn ngào, suýt chút nữa bật khóc.  

 

Ta đã sớm biết, số tiền lẻ mà ta dúi cho bà tiêu vặt, bà đều tiếc không dám xài, nguyên vẹn để dành lại cho ta.  

 

Mẹ ơi, mẹ à…  

 

Dù sau này ta có xuất giá lập gia đình, có con cháu đầy đàn, thì mẹ vẫn mãi là người lo lắng cho ta từng chút một.  

 

Ta nghĩ, có lẽ ta vĩnh viễn không thể rời xa mẹ, vì tình yêu vô điều kiện ấy đã nuôi dưỡng ta, giúp ta có đủ dũng khí để sống một cuộc đời tốt đẹp.

 

11

 

Về sau, mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió.  

 

Lâm Hoài Tín chọn một ngày nắng đẹp sau vụ thu hoạch mùa thu, mời thân bằng cố hữu đến mừng tân gia.  

 

Lâm lão gia và Lâm phu nhân đã đến từ sớm, khi ta vừa bước vào cửa liền bị Lâm Hoài Tín kéo đến diện kiến.  

 

Ta ôm lễ vật trong lòng, không ngờ trưởng bối nhà họ Lâm đều có mặt, ngồi chật cả một phòng, làm ta vừa hành lễ vừa len lén liếc nhìn Lâm Hoài Tín.  

 

Hắn cười đến nỗi mắt cong như trăng khuyết, khóe miệng sắp kéo đến tận mang tai.  

 

Lâm phu nhân cười hỏi ta chuẩn bị lễ vật gì.  

 

Ta đáp: "Có một đôi bình sứ trang trí, cùng với ít bánh điểm tâm do mẹ con tự tay làm. Mẹ con nói, sợ rằng hôm nay tam lang uống rượu say, dạ dày khó chịu, nên dặn trước phải ăn chút bánh để lót dạ."  

 

Lời ta nói rất chân thành, Lâm lão gia cũng cười hiền hòa, ông trêu ghẹo: "Vậy là không có phần của chúng ta rồi?"  

 

Ta gãi đầu ngượng ngùng, khiến cả phòng cười vang.  

 

Hôm đó, Lâm phu nhân đưa cho ta một miếng ngọc bội gia truyền, chính tay bà đặt đôi bình sứ ta mang đến vào vị trí trang trọng nhất trong sảnh đường.  

 

Lúc đi ngang qua sân viện của Lâm Hoài Tín, ta mới phát hiện hai góc phòng chứa đầy hòm lễ vật bọc trong vải gấm đỏ.  

 

Khi Lâm Hoài Tín đang bận tiếp đón khách khứa, Lâm lão gia và Lâm phu nhân liền sai người khiêng những rương lễ vật đó đến nhà ta để cầu thân.  

 

Mẹ ta không chuẩn bị trước, lóng ngóng cuống quýt, hết lần này đến lần khác chỉ nói:  

 

"Con gái nhà ta, so với ta còn có bản lĩnh hơn. Nó một mình nuôi sống cả nhà, lại còn gây dựng được sự nghiệp lớn như vậy. Các vị sau này không được ức h.i.ế.p nó, cũng đừng nhốt nó trong tiểu viện, biến nó thành bà vợ suốt ngày chỉ lo nấu nướng…"  

 

Mẹ ta hiểu rõ con đường gian nan ấy khó đi nhường nào, nhất là sau khi đã quen với việc tự lực cánh sinh, mà còn phải quay về cảnh sống phụ thuộc, chắc chắn sẽ vô cùng đau khổ.  

 

Bà thà để ta không gả chồng, cũng không muốn ta lại trở về những tháng ngày phải ngửa tay xin bạc chi tiêu.  

 

Lâm lão gia bày tỏ lập trường, cam đoan rằng tuyệt đối sẽ không để ta đi vào vết xe đổ.  

 

Sau khi thành thân với Lâm Hoài Tín, ta vẫn có thể làm những gì mình muốn, không ai trong nhà họ Lâm được phép cấm cản.  

 

Lâm lão gia thuật lại nguyên lời của Lâm Hoài Tín:  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Nguyên Thanh Tuệ trước tiên là Nguyên Thanh Tuệ, sau đó mới là nữ nhi của mẹ nàng, và là thê tử của con."  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ta có thể tưởng tượng được dáng vẻ sáng ngời của hắn khi nói những lời ấy.  

 

Hắn sẽ không bao giờ hỏi ta: "Đã lấy chồng rồi, cớ gì còn phải vất vả tự kiếm sống?"  

 

Cũng như năm xưa, hắn chưa từng hỏi ta: "Nữ tử học chữ để làm gì?"  

 

Hôn kỳ của ta và Lâm Hoài Tín được định vào tháng Chạp.  

 

Hai nhà đều nóng lòng muốn sớm cùng nhau đón năm mới.  

 

Trời đông giá rét, nhưng lòng người ấm áp.  

 

Thấy ta vừa chịu lạnh vừa chịu mệt, đêm tân hôn, Lâm Hoài Tín không vội chạm vào ta, mà chỉ cẩn thận giúp ta tháo tóc.  

 

Mái tóc này của ta, là mẹ ta tự tay búi lên khi trời chưa sáng.  

 

Giờ ta đã xuất giá, liền do phu quân ta tháo xuống.  

 

Hắn dịu dàng nói với ta:  

 

"Thanh Tuệ, nàng đừng sốt ruột. Lúc tiệc rượu vừa khai yến, ta đã đến đón mẹ sang đây rồi, hiện tại bà đang nghỉ ngơi ở Đông viện."  

 

Trong gương hoa mai, Lâm Hoài Tín nghiêm túc nói:  

 

"Nếu nàng chưa quen, lát nữa ta sẽ đưa nàng qua đó, nàng vẫn có thể ngủ chung với mẹ."  

 

Ta bật cười, đứng dậy, xoay người liền ôm trọn hắn vào lòng.  

 

Ta cố ý kề sát hắn, cười gian:  

 

"Tiểu lang quân vai rộng eo hẹp, không ngờ lại có dáng người đẹp đến thế…"  

 

Lâm Hoài Tín lập tức đỏ mặt, ngay cả hốc mắt cũng ửng hồng.  

 

Ta chưa từng thấy hắn bối rối như vậy, trông hắn như muốn đẩy ta ra, lại luyến tiếc không nỡ.  

 

"Thanh Tuệ, nàng… nàng có mệt không?"  

 

Hắn suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc lại hỏi một câu khiến ta dở khóc dở cười.  

 

Ta chớp mắt nhìn hắn, một lúc lâu sau mới khẽ đáp:  

 

"Thật ra cũng có hơi mệt… nhưng dù sao cũng là đêm động phòng hoa chúc, những nghi thức nên có, vẫn phải làm cho trọn vẹn."  

 

Hắn lập tức hiểu ra hàm ý trong lời ta, liền bế bổng ta lên, ôm thẳng vào loan phòng…  

 

[Kết thúc]  

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com