Trăm Năm Sau Khi Băng Hà, Trẫm Trở Thành Mối Tình Khắc Cốt Của Bạo Quân

Chương 23: Đến đây, giết trẫm đi



"Ái khanh thích gọi tên trẫm đến thế sao?"

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・

 

Trong khoảnh khắc ấy, Tần Đạc Dã không biết mình đang nghĩ gì.

Y cảm thấy đôi chân như bị đóng chặt xuống đất, đầu óc trống rỗng, bên tai là tiếng vó ngựa rầm rập, ầm ầm vang dội, sau cùng chỉ còn lại một mảnh ù đặc.

Lận tướng quân... vừa nói gì vậy?

Cha ruột của tiểu Hoàng đế là ai? Triệu gì cơ?

Tần Đạc Dã gần như không còn cảm nhận được hơi thở của chính mình, toàn thân y lạnh ngắt, đầu ngón tay khẽ run, không dám tin vào tai mình.

Trong đình nghỉ mát, cuộc trò chuyện giữa Tần Huyền Hiêu và Lận Tê Nguyên vẫn tiếp tục vang lên, âm thanh xuyên qua tiếng ù tai chói tai, rồi như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào đầu Tần Đạc Dã.

"Triệu Chi Hàn à, được, trẫm sẽ đến thăm ông. Lận Khê và ông chôn cùng một chỗ, đến lúc đó trẫm cũng tiện đường đốt cho bà ấy ít giấy tiền."

Nghe xưng hô của Tần Huyền Hiêu khi nhắc đến Lận Khê, Lận Tê Nguyên khẽ nhíu mày, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

"Bệ hạ." Lận Tê Nguyên bỗng quỳ một gối phía sau Tần Huyền Hiêu, "Cảm ơn ngài đã báo thù rửa hận cho phụ mẫu và ngoại tổ mẫu của ngài."

Giọng Tần Huyền Hiêu nhạt nhẽo: "Đám rác rưởi nhà họ Tần, giết thì giết thôi. Ngược lại, Lận tướng quân à, cậu mà quỳ trước cháu như vậy, thật chẳng ra thể thống gì."

"Là thần quỳ trước quân vương." Lận Tê Nguyên cố chấp sửa lại.

"Vậy tùy cậu." Tần Huyền Hiêu không muốn tranh cãi.

Tần Đạc Dã chỉ cách đình nghỉ vài bước, y nghe rõ mồn một lời nói của hai người, từng câu từng chữ như đâm vào tim.

Y đứng yên tại chỗ, không thể tiến lên, cũng không biết có nên lùi lại hay không.

Bất chợt, một tiếng sấm vang dội từ chân trời, nổ tung giữa tầng mây âm u dày đặc.

Tần Đạc Dã giật bắn người, bỗng thoát ra khỏi trạng thái hoảng hốt, lúc này y mới nhận ra mồ hôi lạnh đã thấm ướt quần áo mình.

Tần Đạc Dã nhìn chằm chằm vào đình nghỉ, nơi thần tử và vị đế vương một quỳ một ngồi kia. Nhân lúc cậu cháu hai người chưa phát hiện ra mình, y không chút do dự quay lưng rời đi.

Đình nghỉ lặng đi trong chốc lát, chỉ còn tiếng nước suối róc rách chảy quanh. Lận Tê Nguyên đột nhiên cất giọng: "Bệ hạ, vừa rồi có người nghe lén."

"Trẫm biết." Tần Huyền Hiêu khẽ nghiêng đầu, liếc ra phía sau, bắt gặp bóng lưng Tần Đạc Dã khuất dần trong hành lang cung điện.

Lận Tê Nguyên hờ hững hỏi: "Là ai? Y đã nghe thấy, vậy có cần... giết không?"

Mắt phượng của Tần Huyền Hiêu hơi rủ xuống, một tia thích thú lóe lên rồi biến mất, khóe môi hắn cong lên, khẽ đáp: "Không cần."

"Trẫm thực sự rất muốn nhìn thấy vẻ mặt của y sau khi biết chuyện này... nghĩ thôi đã thấy thú vị rồi nhỉ."

...

Tần Đạc Dã ngồi một mình trong điện Hàm Chương.

Nội điện vắng lặng, chỉ có những cung nhân đang bận rộn làm việc, tiếng bước chân khe khẽ vang lên.

Âm thanh ấy khiến Tần Đạc Dã bực bội, hay đúng hơn là lúc này tâm trạng y rối bời, bất cứ tiếng động nhỏ nào lọt vào tai cũng trở nên khó chịu lạ thường.

Ngọn nến trong điện lập lòe, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo. Cơn gió mát mang hơi nước của trận mưa sắp đến thổi vào từ cửa điện, cuốn theo hơi lạnh rét buốt.

Sắp có mưa lớn. Dù vẫn là buổi chiều, nhưng bầu trời ngoài điện đã tối sầm, những đám mây đen kịt hạ thấp đến mức khiến người ta cảm thấy khó thở.

Bất chợt, một tia chớp sáng rực xuyên thủng bầu trời, tựa như con rắn bạc uốn lượn giữa tầng mây dày.

Ầm ầm.

Một tràng sấm chớp chấn động vang vọng khắp hoàng cung, theo sau đó là trận mưa xối xả, nhấn chìm cả thế gian trong một màu xám tối mịt mờ.

Tần Đạc Dã không khỏi ngẩng đầu, liên tục nhìn về phía hành lang cung điện đang tối dần dưới cơn mưa.

Bàn tay đặt trên bàn của y siết chặt thành nắm đấm, đầu ngón tay vẫn lạnh buốt.

Tâm trạng của Tần Đạc Dã cũng dâng trào theo cơn mưa, y không khỏi nghĩ, sao Tần Huyền Hiêu vẫn chưa về. Mưa lớn thế này, liệu đứa trẻ đó có bị ướt mưa không? Có khi nào bước hụt rồi ngã nhào vào vũng bùn không?

Khoan đã.

Mình quan tâm... một kẻ ngoài cuộc làm gì?!

Vị Hoàng đế này chẳng phải là con cháu nhà mình, cũng chẳng phải hậu bối của Tần Đạc Dã!

Y dựa vào đâu mà phải lo lắng cho Tần Huyền Hiêu?!

Đúng lúc đó, cửa điện bị đẩy ra. Tần Huyền Hiêu khoác long bào đen tuyền bước vào trong. Câu Hoằng Dương cẩn thận giương ô che mưa, không để một giọt nước nào dính lên người hắn.

Tần Đạc Dã không đứng dậy, chỉ ngồi sau bàn, lạnh lùng nhìn kẻ vừa đến.

Y cười nhạt trong lòng. Xem đi, người ta là Hoàng đế cơ mà, lúc nào chẳng có người hầu hạ cẩn thận từng ly từng tí. Cần gì một kẻ đã chết từ lâu như y phải bận tâm?

Hoàng đế, ngài ngồi lên ngai vàng chiếm đoạt tổ nghiệp của người khác, có vui không?

Tần Huyền Hiêu thấy Tần Đạc Dã ngồi trong điện, không vì chuyện vừa rồi mà chạy mất, tâm trạng hắn rất tốt. Hắn phất tay ra hiệu cho Câu Hoằng Dương, Câu Hoằng Dương lĩnh mệnh lui xuống, dẫn theo toàn bộ cung nhân trong điện đi theo.

Điện Hàm Chương nhanh chóng trở nên trống trải, chỉ còn lại hai người.

Tần Đạc Dã không đứng dậy, cũng không nói gì. Bầu không khí trong điện trở nên quái dị và tĩnh mịch.

Tần Huyền Hiêu đứng ở cửa điện, lau khô vết nước trên giày, sau đó đi tới bên cạnh Tần Đạc Dã, theo thói quen tháo thanh kiếm bên hông ra đưa qua.

Kiếm Chỉ Qua đưa đến trước mắt y.

Tần Đạc Dã cúi mắt nhìn vỏ kiếm.

Đây từng là bội kiếm của y, từ sau khi y chết đi, nó đã trở thành kiếm Thiên tử của các đời Hoàng đế Đại Ngụy, nay lại nằm trong tay một kẻ nghịch thần tặc tử.

Tần Đạc Dã đưa tay nhận lấy, đầu ngón tay chạm vào cảm giác quen thuộc, bỗng bật cười khẽ.

Y còn từng nghĩ rằng, Đại Ngụy có thể thiên thu vạn đại.

Thiên thu vạn đại cái con mẹ nó!

Giang sơn Đại Ngụy giờ đã đổi chủ rồi.

Trăm năm sau khi Thành Liệt đế băng hà, thềm ngọc lan can sớm đã đổi thành họ của kẻ khác.

Ông trời ơi, ông cho trẫm thức tỉnh sau một trăm năm, là để trẫm mở mắt chứng kiến cảnh giang sơn trẫm yêu quý rơi vào tay ngoại nhân sao?!

Nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng Tần Đạc Dã bùng lên dữ dội, như một cơn bão xoáy thẳng lên đầu.

Y đột nhiên đứng phắt dậy, rút mạnh Chỉ Qua ra khỏi vỏ.

Kiếm Chỉ Qua sắc bén, một luồng hàn quang quét khắp đại điện, ánh sáng lạnh lẽo chói lòa trong nháy mắt!

"Keng!" một tiếng, lưỡi kiếm ma sát với vỏ, ngay giây tiếp theo, Tần Đạc Dã cầm kiếm trong tay, mũi kiếm chĩa thẳng vào Tần Huyền Hiêu.

Tần Huyền Hiêu đang tháo ngoại bào, đầu ngón tay khẽ khựng lại, hắn từ từ cúi đầu, nhìn về phía lưỡi kiếm ngay trước cổ mình.

Sau một lúc lâu, hắn bật cười khẽ, rồi ngẩng lên đối diện với gương mặt lạnh lùng của Tần Đạc Dã, cuối cùng chìm vào đôi mắt đen như vực sâu thăm thẳm ấy.

Đôi mắt đó chẳng có chút ánh sáng nào, chỉ chăm chú nhìn hắn, thậm chí không có lấy một tia cảm xúc.

"Ái khanh, khanh đang làm gì vậy?" Tần Huyền Hiêu mỉm cười nhìn y, dáng vẻ quá mức bao dung.

Cứ như thể bầu không khí giương cung bạt kiếm này chỉ là một trò đùa, hoặc chẳng khác gì đang chiều theo một con mèo hoang nghịch ngợm.

"Tần Huyền Hiêu."

Tần Đạc Dã chậm rãi gọi tên hắn, không hề để tâm đến câu hỏi của hắn, tiếp tục ép lưỡi kiếm sát lên cổ Hoàng đế.

Đổi lại là bất kỳ ai chứng kiến cảnh này cũng sẽ kinh hồn bạt vía.

Nhưng hai người trong cuộc, một kẻ thì mặt lạnh như tro tàn, một kẻ lại cười điên dại.

"Ái khanh thích gọi tên trẫm đến thế sao?"

"Câm miệng!" Tần Đạc Dã lạnh giọng.

"Được, được, trẫm im miệng." Tần Huyền Hiêu vẫn cười, đưa tay lên môi làm động tác khóa miệng, "Ái khanh muốn làm gì đây?"

"Tần Huyền Hiêu, rốt cuộc ngươi mang họ Tần, hay mang họ khác, trong lòng ngươi rõ ràng nhất." Tần Đạc Dã siết chặt chuôi kiếm, để lưỡi kiếm lướt sát qua da thịt đối phương: "Tại sao phải làm một nghịch thần tặc tử mưu quyền soán vị?!"

"Nói nãy giờ, hóa ra khanh chỉ muốn hỏi chuyện này à." Tần Huyền Hiêu cười cười, nhưng sắc mặt hắn dần lạnh đi, không còn chút ý cười nào nữa. Hắn nghiêng mắt liếc nhìn lưỡi kiếm kề sát cổ mình, hờ hững nói: "Trẫm còn tưởng khanh sẽ giả vờ không biết thêm một thời gian nữa chứ."

Tần Đạc Dã cau mày: "Ngươi biết ta đã nghe thấy?"

"Đương nhiên." Tần Huyền Hiêu nói xong liền tiến lên một bước, khóe môi cong lên: "Đúng vậy, trẫm không phải là con của Tiên đế, trẫm cũng chẳng có huyết thống hoàng tộc họ Tần. Còn khanh, Đại Ngụy mà khanh yêu quý, sẽ bị chấm dứt trong tay trẫm. Thế nào, ái khanh hài lòng với sự thật này chứ?"

"Đừng nhúc nhích!" Tần Đạc Dã căng thẳng, cánh tay cứng đờ, kiếm rạch qua cổ Tần Huyền Hiêu, để lại một vết cắt, máu đỏ lập tức trào ra, y lạnh lùng quát: "Ngươi nghĩ ta thực sự không dám giết ngươi để lập lại tam cương ngũ thường sao?!"

Tần Huyền Hiêu đưa tay quệt vết máu trên cổ, ngắm nghía vệt đỏ trên đầu ngón tay, rồi thản nhiên vẩy đi.

Hắn dang rộng hai tay, khóe môi cười như điên, giọng nói cũng vì hưng phấn mà cao lên: "Đến đây, giết trẫm đi."

Tần Đạc Dã nhìn hắn chằm chằm, chỉ thấy vị Hoàng đế trẻ tuổi cười lớn, đưa tay nắm chặt lưỡi kiếm Chỉ Qua, máu từ kẽ tay hắn trào ra, nhỏ xuống đất tí tách.

Tần Huyền Hiêu siết chặt lưỡi kiếm, kéo mạnh về phía cổ mình, khiến vết cắt càng sâu hơn.

Máu từ tay và cổ hắn không ngừng rỉ ra, loang lổ trên da thịt.

Tần Đạc Dã phản lực, cố giằng kiếm ra khỏi tay hắn, thanh Chỉ Qua giằng co giữa hai người.

"Sao không tiếp tục nữa?" Tần Huyền Hiêu cười nhạt, lại bước lên thêm một bước, "Không dám giết nữa sao, ái khanh?"

Hắn nghiêng cổ, áp sát lưỡi kiếm, "Nào, cứ đâm vào đây đi. Sao thế, còn cần trẫm giúp khanh sao?"

"Ngươi... điên rồi!" Tần Đạc Dã thở d.ốc, vừa tức giận vừa kinh hoảng, cả người khẽ run lên.

Tần Huyền Hiêu nhìn y bị kích động, bất ngờ giật mạnh Chỉ Qua khỏi tay y, vung kiếm ra xa, thanh kiếm rơi xuống đất, lưỡi kiếm đẫm máu thấm ướt tấm thảm.

Ngay sau đó, hắn phản tay chộp lấy cánh tay của Tần Đạc Dã, kéo mạnh y về phía mình, một tay vòng qua eo y, khóa chặt y giữa mặt bàn và lồng ng.ực.

Khoảng cách của hai người tức thì trở nên gần kề, hơi thở nóng bỏng hòa lẫn vào nhau. Tần Đạc Dã run lên vì tức giận, y giãy giụa, mắng: "Đừng có phát điên!"

"Trẫm phát điên?" Tần Huyền Hiêu cười khẩy, "Trẫm đang rất tỉnh táo."

Tay hắn men theo sống lưng Tần Đạc Dã, lướt qua từng tấc da thịt, cuối cùng giữ chặt gáy y, kéo y lại gần hơn, đến mức chóp mũi hai người chạm vào nhau.

Tần Đạc Dã siết chặt nắm đấm, vung tay đấm thẳng vào mặt Tần Huyền Hiêu.

Bốp! Cổ tay y bị nắm chặt, kéo giật về phía sau.

Tần Huyền Hiêu dùng bàn tay bị thương nắm chặt cổ tay Tần Đạc Dã rồi kéo lại. Y bị ép xuống mặt bàn, thắt lưng đập mạnh vào mép bàn lạnh lẽo.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com