Trẫm Nào Biết Mưu Tính Gì Đâu

Chương 2: Ta nhút nhát, nhưng bị trêu



Lớp chai trên ngón tay cọ sát khiến gương mặt Lục Bình ngưa ngứa, cậu hít mạnh một hơi, vỗ vào cái tay kia gạt ra thật mạnh, làm sách trong tay áo cũng rơi theo.

Người trước mặt cao hơn cậu hẳn một đoạn, cảm giác áp bức tới nỗi khó thở song dường như đối phương cũng chẳng tức tối, chỉ bật cười khe khẽ: "Tóc ngươi rối rồi kìa."

Đúng là tóc mai hơi lộn xộn vì gió thốc thật, nhưng tên này vừa lại gần đã động tay động chân, quá đỗi bất lịch sự, rõ là cái đồ vô ý vô tứ.

Lục Bình vội chỉnh trang qua loa, miếng ngọc bội vẫn đang giơ trong tay. Nhưng người kia cứ cố tình không cầm, trái lại còn cúi xuống nhặt quyển sách dưới đất lên.

"Tuyển tập thơ..." Cậu ta trầm ngâm.

Lục Bình nín thở.

"Ái chà, có phải nhầm không đấy, công tử nhà nào đọc sách ở đây vậy?"

"Cái đám các ngươi, mắt mũi để đâu hết rồi hả?"

"Tiểu nhân biết lỗi rồi ạ! Tiểu nhân biết lỗi rồi ạ!"

"Tiểu công tử, cám ơn cậu đã nhặt hộ ngọc cho thế tử nhà họ Nghiêm bọn ta nhé!"

Mấy tên thiếu gia ngồi trên ngựa đang cười đùa bỡn cợt, cái người trước mặt thì lại chẳng thấy có vẻ gì là định trả sách hết, ánh mắt vẫn thấp thoáng nụ cười trêu chọc.

Lục Bình cắn chặt răng: "Thế tử, làm phiền trả sách cho ta."

"Không vội."

"Thế tử, làm phiền nhận lại ngọc bội đi."

"Không vội."

Thế là Lục Bình cạn lời, cậu giương mắt trông theo người này nhởn nhơ giở sách mình ra đọc lướt tái hồi mấy lượt, liếc bừa nội dung ngẫu nhiên trong sách, còn đám người cưỡi ngựa đằng sau thì đã cười ầm cả lên.

"Hahahahaha ——"

"Nghiêm Nhận, ngươi đừng có mà hù dọa tiểu công tử nhà người ta nhé!"

"Ngươi xem mặt cậu ta đỏ bừng rồi kia kìa, ngươi còn ghẹo nữa thì làm sao mà chịu được?"

"Ta bảo này Nghiêm Tử Khanh, gặp ai cũng chòng ghẹo linh tinh thế là rước họa vào thân đấy!"

"Tiểu công tử, cậu bên nhà nào đó? Sao hồi trước chưa gặp bao giờ? Trông ưa nhìn như kia, ta mà gặp rồi đảm bảo chẳng quên nổi đâu!"

Vốn dĩ Lục Bình chỉ không thích cái tình hình như hiện giờ chứ đâu biết là mình còn đỏ mặt, tự dưng hốt hoảng, quả nhiên cảm giác má nóng bừng cả lên.

Cuối cùng đôi tay đang giở lướt quyển sách của cậu cũng chịu dừng: "Nãy ngươi đang học thuộc bài nào đấy? Đọc thử xem với?"

Đám đằng sau ồ lên: "Đọc thử xem nào, xong rồi trả sách cho!"

Cái ấm nóng trên mặt lan từ má ra tận sau tai, Lục Bình nghiến răng nghiến lợi ken két sắp vỡ tan tới nơi mà cái hội kia vẫn chưa thôi xúi giục. Đầu óc cậu rối tung rối mù, chỉ nghĩ đại xem có bài nào đọc được, chẳng hiểu sao khung cảnh vó ngựa tung khói bụi, vạt áo phất bàn đạp khi nãy như chợt tái hiện trước mắt.

"Tư đế hương, chơi xuân. Dọc đường chơi xuân, hoa mơ vương mái tóc..." Giọng nói nhẹ tênh vang ra từ cuối cổ họng.

Động tác lật trang của người đứng trước khựng lại.

Hội cậu ấm nghe xong hô to: "Giờ đang đầu thu, sao cậu đi đọc thơ mùa xuân thế?"

"Câu sau như nào nào?"

Lục Bình đọc tiếp: "Thiếu niên nhà ai trên phố phong lưu vậy..."

Cậu im bặt, ngẩng đầu liếc qua người đối diện. Đối phương thoáng sửng sốt, nhướng nửa bên lông mày lên, sau đó trả sách lại cho cậu.

Nhưng mấy tên công tử bột trên ngựa lại chưa chịu thôi.

"Tiểu công tử, câu sau đấy như nào ấy nhở?"

"Câu sau đấy thì sao? Mau đọc tiếp đi kìa!"

"Đừng bảo là quên mất rồi không nhớ ra đấy nhé?"

Ai bảo không nhớ ra cơ? Lục Bình hít sâu một hơi, dường như máu nóng toàn thân đã xộc hết lên não khiến lý trí mù mờ cả, đành phải nói thật to: "Nếu thiếp lấy được làm chồng, đời mãn nguyện! Dù có bị bỏ phũ phàng, cũng chẳng hối!"

Xung quanh lặng câm giây lát.

Ngay sau đó.

"Hahahahah ——"

"Ôi mẹ ơi, cười chết mất thôi!"

"Nghiêm Nhận, nghe thấy cậu ta nói gì với ngươi chưa!"

Đám công tử trên lưng ngựa bò lăn cười nghiêng cười ngả, đùng cái Lục Bình bừng tỉnh nhận ra, tức tối giật lấy quyển sách lùi lại vài bước. Cậu bực bội trợn mắt lên nhìn mấy người kia, hiện nay cũng chỉ có cái hội con cháu tứ đại thế gia hàng đầu mới huênh hoang bất chấp lễ phép, nhờn được đến mức này thôi, vẻ ngoài bóng bẩy mà lòng dạ bỉ bôi.

Cậu trừng tiếp sang cái tên "thế tử Nghiêm" trước mặt, song thấy biểu cảm đối phương đã nghiêm chỉnh trở lại, tắt nụ cười từ lâu, người này trầm giọng nói: "Mấy người các ngươi quá đáng rồi đấy."

Tiếng cười trên ngựa ngưng bặt, hội này trở mình xuống ngựa, lại gần chắp tay hành lễ: "Đây là tiểu bá gia Nghiêm, Nghiêm Nhận, con trai độc nhất của Trấn Bắc bá, tướng quân Nghiêm Sầm."

Cuối cùng bầu không khí cũng đàng hoàng hơn.

Lục Bình hơi hơi khom người: "Thế tử."

Hóa ra người này tên Nghiêm Nhận, tự Tử Khanh, mấy năm gần đây cậu thường thấy hoàng huynh nhắc đến, cha cậu ta Nghiêm Sầm dẫn theo vợ trấn thủ biên cương phía bắc, con trai duy nhất thì ở lại Khải An. Nghiêm Sầm chỉ là tướng quân mang tước bá, nhưng đa số mọi người trong triều đều cho rằng ông đủ sức nhận tước hầu, hoàng đế cũng định thăng tước cho ông, vậy nên số đông trong thành Khải An hay gọi Nghiêm Nhận là "thế tử" chứ không phải "tiểu bá gia".

Nghe bảo Nghiêm Nhận văn võ song toàn năng lực sửng sốt, là nhân vật thiên tài chói sáng hễ ra ngoài ắt sẽ tiền hô hậu ủng. Lục Bình điềm tĩnh không nói câu nào, thấy Nghiêm Nhận gọi: "Tông Vân, lại đây."

Nam tử áo đen khi nãy cưỡi ngựa chạy tới đầu tiên đáp lời bước lên, quỳ một gối trước mặt Lục Bình: "Thuộc hạ lỡ xúc phạm, xin công tử tha tội."

Nhất thời Lục Bình thoáng lúng túng không biết nói sao, đành gật đầu cho đối phương đứng dậy.

Bỗng có ai lên tiếng đằng sau: "Nghiêm Nhận, ngươi không nhận ra cậu ta à?"

Nghiêm Nhận cau mày.

Người kia cười to, nhấn mạnh: "Cậu ta là cửu điện hạ ấy!"

Nghiêm Nhận nhìn sang Lục Bình: "Cửu điện hạ nào?"

"Còn cửu điện hạ nào nữa, đây là hoàng tử thứ chín được hoàng hậu nương nương nhận chăm nom đó!"

Vừa dứt lời cái là lập tức có mấy tiếng xuýt xoa giật mình vang lên chung quanh, nụ cười của Nghiêm Nhận cứng đờ nơi khóe môi.

Vậy mà cái kẻ nói chuyện chẳng hề phát hiện, còn chào hỏi Lục Bình: "Cửu điện hạ, lâu lắm không gặp ha, ta là Hà Tân Bách, mình từng chạm mặt ở trong cung ý!"

Lục Bình liếc qua người này, cũng có ấn tượng mà không nhiều lắm, xưa nay cậu chẳng qua lại gì với nhóm con cháu thế gia đây cả. Cậu đưa ngọc bội đôi thỏ cho Nghiêm Nhận, Nghiêm Nhận ra hiệu cho Tông Vân cầm lấy, nói: "Vừa rồi Tử Khanh lỡ động chạm, quấy rầy điện hạ đọc sách ở đây. Điện hạ có rảnh không? Tử Khanh xin đãi rượu ở phường Tuyên Dương để nhận lỗi."

"Không cần đâu." Lục Bình quay người đi vào hướng trong rừng.

Tiếng Nghiêm Nhận vang lên sau lưng: "Điện hạ bận việc gì sao? Điện hạ đi đâu đó?"

"Về cung."

Nghiêm Nhận vẫn bám riết chưa thôi: "Chỗ này còn cách trong cung một đoạn nữa, Tông Vân, dắt ngựa lại đây cho điện hạ về."

"Ta không cưỡi ngựa." Lục Bình đáp luôn.

Cái giọng vang dội của Hà Tân Bách vọng lại phía xa: "Không phải cửu điện hạ không biết cưỡi ngựa chứ hả?"

Lục Bình im lặng không trả lời. Người hầu quanh đó rối rít cúi đầu cười trộm như nghe thấy gì mới lạ lắm, hoàng tử cao quý thế mà lại chẳng biết cưỡi ngựa, khác gì lính quèn bình dân đâu. Lục Bình chẳng hề bận tâm đến sự khinh thường từ họ, cậu đang cúi người nhặt nốt quyển sách còn lại cạnh gốc cây thì nghe thấy Nghiêm Nhận cười nói thêm: "Ta có thể dạy điện hạ cưỡi ngựa."

"Không cần." Lục Bình lặp lại.

Hội cậu ấm đứng sau vừa chỉnh trang yên ngựa, vừa ồ lên xôn xao tiếp.

"Ngươi dạy cửu điện hạ cưỡi ngựa á? Dạy kiểu gì cơ?"

"Còn kiểu gì được? Tay cầm tay hướng dẫn chứ sao!"

"Vậy là cửu điện hạ lại phải đỏ mặt nữa à?"

"Hahahaha...."

Tiếng cười đùa trêu ghẹo lởn vởn quanh mình, Lục Bình cứ thế cắm đầu xuống núi, nhưng lại thoáng nghe tiếng Nghiêm Nhận: "Tông Vân, bảo mọi người xuống núi trước đi, ta đưa điện hạ về."

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Lục Bình đi rất nhanh mà đối phương cũng bám theo thần tốc chẳng kém, hơi thở vẫn cực vững, giọng nói trong vang lẫn với nụ cười: "Điện hạ, đám nhãi con Hà Tân Bách láo nháo thành quen, nói năng không biết chừng mực, điện hạ đừng để bụng nhé."

Cậu ta là cái đồ ngả ngớn đáng ghét nhất chỗ này chứ ai, giờ hãy còn mặt dày ra vẻ đạo mạo à, Lục Bình nghe càng tức bụng, tăng tốc nhanh hơn: "Ta đi về đây, ngươi làm cái gì đấy?"

Song Nghiêm Nhận đã bắt kịp tới sát cạnh cậu đầy dễ dàng: "Ta không yên tâm để điện hạ xuống núi một mình, nếu điện hạ không cưỡi ngựa thì Tử Khanh sẽ hộ tống điện hạ về tận nơi. Mà nhắc mới nhớ, sao không có cung nhân nào đi theo điện hạ thế? Họ làm ăn kiểu gì vậy?"

Lục Bình không hề muốn nghe cậu ta nói nữa.

Nhưng người nọ vẫn cứ lải nhải: "Điện hạ được thái phó đại nhân giảng dạy ở điện Bạch Hổ, chẳng lẽ lại học 'Tuyển tập thơ'? Lạ nhỉ, sao cứ khang khác với Quốc tử giám thế..." Tiếp đó liếc mắt trông thấy "Tuyển văn cổ hay" trong tay cậu, bèn cười khẽ, "Hóa ra là chuồn ra ngoài đọc sách linh tinh."

Lục Bình hừ lạnh: "Đâu ra."

Nghiêm Nhận nói: "Vẫn đang bực à? Nếu vậy sao từ đầu điện hạ không nói rõ mình là cửu hoàng tử luôn? Ta chưa gặp hoàng tử nào như này bao giờ, còn tưởng là học trò nhà ai, cho nên mới..."

"Kể cả thế thì ngươi cũng không thể..."

"Không thể gì cơ?"

Lục Bình điên tiết, rõ ràng cái tên này hiểu mà còn cố dụ mình nói ra thành lời. Giờ cậu biết rồi đó, thế tử Nghiêm là kẻ lưu manh cùng cực, phải nhanh chóng tránh đi, về sau xa lánh triệt để nhất có thể.

Đang nghĩ ngợi thì phía đối diện có thái giám tất tả chạy lại, Đạt Sinh đã tới. Lục Bình không khác gì gặp được viện binh, chưa chờ Đạt Sinh gọi "Điện hạ" đã kéo người bỏ đi luôn.

Nghiêm Nhận sau lưng dừng bước chân.

Đúng lúc này Tông Vân đuổi tới nơi: "Chủ tử?"

Nghiêm Nhận đáp: "Không cần theo nữa đâu, về thôi."



Mấy cậu ấm thế gia hội Hà Tân Bách phi thẳng xuống núi như bay, chờ mãi dưới chân núi mới thấy Nghiêm Nhận. Tiếng ngựa rít khe khẽ vang lên, Nghiêm Nhận kéo cương quay đầu ngựa, hất roi vụt nhẹ một cái sượt qua người Hà Tân Bách.

Tự dưng vô cớ ăn roi, Hà Tân Bách gào to: "Ngươi bị điên à!"

Nghiêm Nhận nói: "Ngươi biết cậu ta là cửu hoàng tử, sao không nói sớm cho ta?"

Hà Tân Bách đáp: "Hóa ra ngươi không biết à, ta tưởng ngươi nhận ra người ta chứ!"

Nghiêm Nhận khẽ mỉm cười: "Nếu nhận ra được ta còn bắt cậu ta đọc thơ chắc?"

Nụ cười tương đối rùng mình, Hà Tân Bách đành giả lả xoa dịu: "Chả phải bao lâu nay ngươi vẫn ngông nghênh không sợ trời đất đó à, kể cả thái tử đứng đó thì cũng đã làm sao?" Cậu ta nghĩ ngợi rồi bổ sung thêm, "Với cả, cậu Lục Bình này tuy mang danh cửu hoàng tử nhưng làm hoàng tử cũng như không ấy, còn chẳng bằng hoạn quan thân cận của quý phi Tiêu nữa là."

Nghiêm Nhận hơi sửng sốt: "Nghĩa là sao?"

Nhóm người vừa thả ngựa bước chầm chậm vừa tán gẫu.

"Mẹ đẻ cậu ta là một cung nữ ở vườn Lê Sơn, sinh hạ cậu ta xong thì bị ban chết. Bệ hạ không ưa nên cậu ta cứ ở vườn Lê Sơn suốt, đến khoảng tầm 7 8 tuổi mới được hoàng hậu đưa về cung chăm sóc. Bình thường ta vào cung cũng ít khi trông thấy, đến bệ hạ còn chả gặp cậu ta thường xuyên là mấy, ngươi nói xem người như thế thì sao so được với hội thái tử hay tam hoàng tử chứ!"

Nghiêm Nhận nhìn đăm đăm con đường phía trước suy nghĩ vẩn vơ, lát sau mới đáp: "Ta đã bảo mà, sao trước giờ không hề hay biết bệ hạ còn có cửu hoàng tử."

Hà Tân Bách cười nói: "Thế hôm nay gặp mặt, ngươi thấy sao?"

Nghiêm Nhận khẽ xùy một tiếng: "Chẳng thấy giống hoàng tử gì hết, cứ như... cứ như cái huyên, cái loại nhạc cụ mà tiếng đùng đục ấy." Xong lại đổi hướng, "Nhưng chắc cũng hay ho."

Hà Tân Bách cười to: "Ngươi còn nói người ta thế á? Hôm nay ngươi chòng ghẹo kiểu đấy, cậu ta phải ghim thù ngươi kia kìa!"

Nghiêm Nhận bác bỏ: "Do cậu ta không nói rõ địa vị mình chứ. Ta mà gặp cái cảnh xuất thân như thế, dù giữa đầm lầy cũng phải xông xáo dựng nên cơ nghiệp cho mình mới ổn."

Khi thốt lên câu ấy tầm mắt Nghiêm Nhận đang trông ra chân trời đằng tây bắc, Hà Tân Bách không thấy có gì lạ, chỉ kẹp bụng ngựa chạy nhanh mấy bước: "Đi, qua phố Bình Khang làm chén chứ? Kể cả không nhận lỗi với cửu điện hạ nào đó thì cũng nhất định phải ghé phố Bình Khang!"

Nghiêm Nhận lười nhác nói: "Mai là Thất tịch, tối nay chắc phố Bình Khang nhộn nhịp lắm."

Hà Tân Bách phẩy quạt: "Đúng rồi, mai là Thất tịch. Ngươi còn nhớ Hồ Cơ rót rượu cho mình ở lầu Ngọc Nhân không?"

Thực ra có nhớ đâu, nhưng Nghiêm Nhận vẫn gật đầu "Ừm hứm".

Hà Tân Bách tiếp lời: "Ta nhớ nàng ấy rồi, mình tới lầu Ngọc Nhân đi!"

Đám người lại vung roi ngựa, chạy xa dần dưới ánh nắng chiều tà.

————

🔸 Chú thích:

Bài thơ Lục Bình đọc là bài "Dọc đường chơi xuân" do Trang Vĩ thời Đường 'điền từ' cho bài "Tư đế hương"; thể hiện sự theo đuổi mạnh dạn nhiệt tình của người thiếu nữ, vượt lên khỏi trói buộc lễ giáo phong kiến, tìm kiếm tự do hôn nhân, khao khát hạnh phúc, lời lẽ giản dị, mang đậm màu sắc dân ca. Tham khảo Gushiwen.