Nghiêm Nhận định đưa mình đi đâu? Lục Bình nghĩ.
Tiếng đàn sáo đằng sau vẫn đang liên miên, Hà Tân Bách với Phó Dật thì phấn chấn hô hào, mãi cho tới khi tất cả âm thanh huyên náo dần dà trôi xa, cậu còn cứ rụt cổ không dám nhìn Nghiêm Nhận, chỉ nghe có tiếng mở cửa kẽo kẹt, ngay sau đó cửa lại đóng vào.
Căn phòng này còn nhỏ hơn nữa, trên giá chỉ thắp hai ngọn nến nho nhỏ, ngăn cách hai lớp màn rèm mỏng như cánh ve, trông rất mờ ảo.
Lục Bình được thả xuống chiếc bàn lẻ sát tường, vừa chạm phải mặt bàn phẳng vững chắc là cậu đã muốn nhảy ngay ra ù té luôn rồi, song lại bị Nghiêm Nhận chen vào giữa hai chân đè thân mình lên. Cậu sợ quá phải áp lưng sát sạt vào tường, động vào mảng gì đó trơn trơn, chắc là cuộn tranh treo.
Giữa ánh nến mờ tối, đôi mắt Nghiêm Nhận càng sáng quắc lên. Cậu ta xáp vào rất gần, hơi thở đầy lấn át nửa ẩn nửa hiện phả vào gương mặt Lục Bình, ánh mắt tóm gọn tầm nhìn của Lục Bình, vừa đe vừa dụ khiến người ta không còn chỗ trốn, quên cả việc thở.
"Sao không nói gì?" Cậu ta nói.
Lục Bình mím chặt môi lắc đầu.
"Là người câm thật hả?" Nghiêm Nhận hỏi.
Lục Bình gật đầu.
Nghiêm Nhận bật cười, hỏi tiếp đầy hứng thú: "Sợ ta à?"
Lục Bình lắc đầu, ngay sau đấy lại gật đầu luôn.
Nghiêm Nhận nhướng mày: "Thế rốt cuộc là có sợ không?"
Lục Bình gật như gà mổ thóc, nghĩ bụng sợ phát khiếp lên ấy chứ, nên thả ta về mau đi cái.
Nào ngờ có vẻ tâm trạng Nghiêm Nhận còn tươi thêm, cậu ta dí cả người vào gần nữa, hơi thở lượn lờ từ gò má sang đến vành tai Lục Bình.
"Ma ma chỗ các ngươi chưa dạy phải chiều khách thế nào à?" Nghiêm Nhận hỏi ngay bên tai Lục Bình.
Lục Bình quyết nhắm mắt vào giả chết.
"Xem ra chưa dạy, thế đây là lần đầu rồi." Nghiêm Nhận nói.
Giọng cậu ta cực nhẹ, thấp thoáng ý chòng ghẹo khiêu khích, nháy mắt đã làm màu đỏ nơi vành tai Lục Bình phải bừng cháy.
Cậu ta nói tiếp: "Không sao, bản công tử cũng là lần đầu tiên. Không phải sợ đâu, thả lỏng ra."
Cậu ta lần đầu á? Cậu ta có mà lần đầu cái mông!
Lục Bình đang chửi bới trong bụng thì tự dưng cảm giác có gì ấm nóng lan ra từ tai, Nghiêm Nhận đã hôn lên dái tai cậu.
"!!!"
Cậu vội co rụt người lại tránh đi, dành ra một bên tay để đẩy Nghiêm Nhận, song chẳng hiểu sao lòng bàn tay ấn ở lồng ng.ực lại còn khơi gợi đối phương tiến công mãnh liệt thêm. Nghiêm Nhận bóp cổ tay cậu ghì lên tường, tay kia thì vu.ốt ve chiếc cúc đầu tiên của áo khoác ngắn tay, răng môi cùng hô hấp nóng ẩm lướt dần từ tai xuống dưới, mãi tới khi chạm đến cằm và cạnh cổ.
Lục Bình hốt hoảng kêu khản đặc, cứ như loài dê cừu bị cắn giữ đang phải liều mình vùng vẫy.
Song vẫn chẳng thấm vào đâu, cậu khiếp sợ phát hiện nút áo khoác ngắn tay của mình đã bị cởi hết, bị kéo rủ xuống lỏng lẻo hai bên. Loài lang sói hung tợn lao thẳng tới cạnh cổ cùng xương đòn cậu, cậu buộc phải ngửa đầu lên, nhoáng cái nước mắt đã che mờ mất tầm nhìn.
Đạt Sinh, cứu ta!
Hoàng huynh, cứu ta với!
Nhưng ngoài ánh nến và rèm che lay động thì chẳng có ai đáp lời cậu.
Hai nút trên cùng của chiếc áo dài tay lớp tiếp theo bị giật rơi mất đầy thô bạo, Nghiêm Nhận khẽ khàng cắn lấy yết hầu cậu, làm cậu nghẹn ngào trong vô thức. Hơi thở nặng nề luẩn quẩn giữa xương quai xanh như sắp châm lửa đốt trụi từng tấc da thịt một.
Không đúng, cậu có yết hầu, sao Nghiêm Nhận chưa phát hiện ra?
Chẳng lẽ cậu ta uống rượu say quá đầu óc lờ mờ rồi à?
Lục Bình muốn chết lắm rồi đấy.
Cái tên Nghiêm Nhận này suốt ngày la cà chốn gió trăng, chắc hẳn quen thuộc mấy chuyện riêng tư kín đáo này như ăn cơm nhà luôn rồi, hễ đã bắt đầu là khó lòng dừng lại. Trước mắt chỉ đành mạo hiểm một phen thôi!
Cậu quan sát thần tốc một vòng xung quanh, nhanh tay lẹ mắt rướn ra vơ lấy cái bình hoa ở cạnh bàn, chuẩn bị giã xuống.
"Ngươi định mưu hại thế tử bá tước đương triều đấy à?" Đột nhiên Nghiêm Nhận hỏi.
Cái tay cầm bình hoa của Lục Bình đông cứng giữa không trung.
Môi Nghiêm Nhận vẫn đang dí sát vào gò má cậu: "Đến đây làm gì? Đến tìm ta hả?"
Lục Bình đành đặt bình hoa về chỗ cũ.
Nghiêm Nhận nói tiếp: "Không mở miệng đúng không? Không nói chứ gì?"
Lục Bình cố nén nước mắt, níu chặt lấy vạt áo đã rối tung của mình.
"Được lắm." Nghiêm Nhận quay đầu liếc qua phía trong gian phòng, sau đó luồn hai tay vòng qua eo Lục Bình, nâng m.ông cậu lên.
"!!!"
Lục Bình giãy giụa liên tục song Nghiêm Nhận đã tiện thể nghiêng theo, bế chắc lấy cậu đi vào bên trong. Qua lớp màn che, qua lớp rèm châu, vòng qua bình phong, hàng tầng hàng lớp che chắn đã ngăn hết gió lạnh, phủ cả ánh nến, chỉ còn lại hơi nóng hôi hổi đang tỏa ra từ lò sưởi.
Lục Bình cảm giác cả người mình sắp cháy lên đến nơi rồi.
Cậu bị đặt xuống giường đệm mềm mại, hình như trong chăn có loại hương liệu cậu chưa từng ngửi thấy bao giờ, đầu óc cứ choáng váng. Toàn bộ cơ thể ấm sực của Nghiêm Nhận ào lên bao phủ, kéo người ta vào chính giữa biển sâu vô tận, không tài nào hô hấp.
Động tác của người phía trên thô bạo, cuồng nhiệt, tham lam, Lục Bình há to miệng thở d.ốc, nước mắt rơi lã chã cạnh gối.
Cậu cũng không bóc tách rõ được là sao mình lại khóc.
Chắc chắn là vì sợ.
Nhưng hình như lại không chỉ có sợ.
Bỗng cậu nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt giữa mình và Nghiêm Nhận, tới miếng ngọc bội đôi thỏ lấm lem bùn đất giữa cát vàng đường lớn được đưa tới tay cậu đường hoàng đúng hôm Thất tịch ấy. Cái tên Nghiêm Nhận này trêu đùa cậu, chòng ghẹo cậu, lấy cậu ra làm trò cười, hoàn toàn chẳng xem cậu là hoàng tử.
Cậu không thích cái người tặng ngọc bội đôi thỏ cho cậu.
Song chẳng hiểu vì sao, đáy lòng cậu lại ngập tràn buồn tủi.
Người này chưa bao giờ nghiêm túc với bất cứ mối duyên nào hết, quay đi quay lại đã có thể nói những lời phóng túng với một "cô nương" mới gặp mặt chưa tới một canh giờ, nhào sang chốn âu yếm ấm áp tiếp theo.
Xưa nay cái thích của kẻ công tử quý tộc lưu luyến phường gió trăng đều thế đấy, chả đáng mấy đồng. Còn Lục Bình thì xui xẻo biết bao, không dưng lại phải nhận cái thích rẻ rúng đến vậy.
Thực sự nhục nhã lắm mà.
Có lẽ do để ý thấy mãi lâu Lục Bình không động đậy nữa, cuối cùng Nghiêm Nhận cũng rời khỏi cổ cậu, chống người lên.
"Khóc rồi à?"
Nghiêm Nhận trông gương mặt tèm nhem nước mắt của cậu, đùa trêu: "Chẳng phải ngươi thích ta chết đi được đó sao? Sao còn không chịu nữa?"
Cậu ta thả Lục Bình ra, ngồi dậy gọi, "Cửu điện hạ?"
Đùng cái Lục Bình tỉnh hồn lại ngay.
Cậu cúi đầu nhìn thử, quần áo khắp cả người mình đều lành lặn vẹn nguyên, ngoài áo khoác ngắn tay bị cởi ra thì áo váy bên trong chỉ nhăn nheo gấp nếp mà thôi. Suốt quá trình Nghiêm Nhận chỉ cắn cổ cậu, không có hành vi nào khác vượt giới hạn thêm nữa.
"Ngươi..." Cậu ấp úng, "Ngươi biết ta..."
Nghiêm Nhận cười rất bất đắc dĩ, thở dài: "Đúng rồi, người bình thường không ai dám tin đâu ấy, cửu điện hạ."
Bầu không khí ám muội ngay lập tức bay biến sạch trơn.
Còn rốt cuộc sao Nghiêm Nhận lại phát hiện ra được, từ lúc cắn yết hầu hay lúc hôn dái tai, hay từ khi đi vào liếc cái đã nhận ra luôn, thì Lục Bình không biết mà cũng không muốn hỏi, cậu chỉ thở phào một hơi thật dài, nằm vật ra giường chờ hoàn hồn.
Một chiếc khăn tay lụa được quẳng sang, cậu ngó Nghiêm Nhận, tự cầm lên quệt bừa cho bớt nước mắt trên mặt.
"Đường đường là hoàng tử điện hạ tôn quý của hoàng cung, giờ này đáng ra phải đang nghỉ ngơi ở Đại nội mà thế nào lại hóa thành cô nương lầu Ngọc Nhân, chơi đàn làm nền cho khách trong phòng riêng." Nghiêm Nhận liếc Lục Bình, giễu cợt, "Tin này mà lan ra thì chưa nói tới quan lại bách tính, bệ hạ sẽ nghĩ thế nào đây ta?"
Lục Bình xin xỏ vội: "Ngươi đừng kể ra ngoài mà."
Nghiêm Nhận bảo: "Thế phải xem điện hạ có nói thật không. Sao điện hạ lại ăn mặc kiểu này làm gì?"
Lục Bình bụm khăn che mặt không nói tiếng nào.
"Ngươi không nói ta cũng biết." Nghiêm Nhận ngừng lại giây lát rồi nói chắc nịch, "Ngươi đến tìm ta chứ gì."
Lục Bình bực mình quẳng khăn lụa đi: "Ai tìm ngươi bao giờ!"
Nghiêm Nhận cười: "Chả lẽ không phải? Ngươi muốn tiếp cận ta, muốn gặp ta nên mới đến đây."
Nói cái câu chả có căn cứ, buổi sáng vừa mới thấy mặt ở điện Bạch Hổ, sao tối mình còn phải nhất quyết đòi gặp cậu ta làm gì cơ?
Lục Bình đang nghi hoặc thì lại thấy Nghiêm Nhận thong thả tiếp lời: "Vốn dĩ nghĩ là nhiệt tình khó chối, muốn đáp lại điện hạ phần nào, đâu ngờ điện hạ lại sợ thế."
"..." Cuối cùng Lục Bình cũng hiểu ra chỗ sai sai nằm ở đâu rồi.
Lại thêm một kẻ hiểu nhầm là cậu thích đàn ông con trai.
Cậu ngồi dậy, nói rất nghiêm túc: "Thế tử cẩn trọng lời nói! Ta không hề có bất cứ... bất cứ ý đồ gì với ngươi hết!"
"Không có bất cứ ý đồ gì?" Nghiêm Nhận hỏi lại.
"Không hề!"
"Cũng không thích ta?"
"Không thích."
Than trong chậu lửa vẫn đang cháy hừng hực, ngồi trên giường không đắp chăn cũng thấy bình thường, vậy mà bầu không khí bỗng chốc lạnh lẽo hẳn đi, bộ dạng đắc ý cà lơ phất phơ lúc đầu của Nghiêm Nhận dần dà thay đổi, trở lại bình tĩnh.
Hồi lâu sau, Nghiêm Nhận cất tiếng với giọng gặng hỏi: "Thế sao đợt trước cửu điện hạ còn phái người sang nghe ngóng lịch trình khi ta rời phủ, xong lại đến núi Long Thủ chờ ta?"
Lục Bình thấy rất kì cục khó hiểu: "Ta nghe ngóng về ngươi bao giờ?"
"Một ngày trước Thất tịch." Nghiêm Nhận đáp.
Lục Bình nhíu mày: "Ngươi bị hâm hả? Lúc ấy ta còn chả biết ngươi là ai luôn ý!"
Nghiêm Nhận suy tư giây lát, nói: "Vậy là ngươi chưa từng dùng lệnh bài hạc hỏi thăm về ta ở phủ họ Nghiêm."
Lục Bình trả lời: "Ta chỉ mới dùng lệnh bài hạc ở ngoài cung đúng một lần thôi, chính là hôm đến lầu Ngọc Nhân gặp ngươi đêm Thất tịch ấy."
Cả hai đều im bặt.
Ánh nến quá mờ quá tối, Lục Bình không trông thấy biểu cảm của Nghiêm Nhận, chỉ cảm giác rất rõ là bầu không khí lại tiếp tục hạ nhiệt rét căm. Bản thân cậu cũng đang loạn cào cào, chỉ đoán được lờ mờ... chắc là Nghiêm Nhận ụp nhầm việc gì đó người khác từng làm lên đầu cậu, nên thành ra tưởng nhầm là cậu thích Nghiêm Nhận.
Mãi sau, Nghiêm Nhận hỏi tiếp: "Thế ngươi đọc sách ở núi Long Thủ là..."
Lục Bình trả lời thành thật: "Bị Lục Tường bắt nạt, nên mới vòng ra sau núi lánh đi."
Đầu tiên Nghiêm Nhận ngẩn ra, ngay sau đó cậu ta gật đầu: "Vậy nên cửu điện hạ chưa từng mến mộ Tử Khanh."
Lục Bình đáp: "Đúng."
Lại một đợt lặng thinh.
Lục Bình len lén ngước mắt quan sát Nghiêm Nhận, thấy Nghiêm Nhận cũng đang cúi đầu ngẫm ngợi gì đó, rồi đột nhiên gương mặt cậu ta thay đổi hoàn toàn, cậu ta quỳ lên giường, khom lưng hành lễ với Lục Bình rất kính cẩn lễ phép:
"Vậy là do Tử Khanh thất lễ."
Lục Bình sốc vô cùng tận.
Quần áo cả hai đều đang xốc xếch, nút cổ áo trên của cậu không rõ tung tích, đầu tóc rối loạn, trâm hoa rơi ra gối, nút buộc áo vạt chéo của Nghiêm Nhận cũng đã lỏng lẻo. Giữa cái khung cảnh trông đầy ngượng ngùng này thì một người lại đang nghiêm túc quỳ vái người khác, miệng nói "thất lễ", hoang đường khôi hài đến vậy là cùng.
Cậu vội xua tay: "Không cần đâu. Ngươi để ta xuống đi đã."
Vừa nói cậu vừa ngồi dậy định trèo xuống giường, song bỗng Nghiêm Nhận níu lấy cậu.
Nãy mặt mũi Nghiêm Nhận còn rõ chính trực, giờ thì đã lại bật cười ha hả. Cậu ta "Chậc" một tiếng, thắc mắc: "Ta đầy sức hút thế này, sao điện hạ lại có thể không thích ta?"
Lục Bình không chịu nổi nữa, vớ lấy cái gối lên cạnh đập vào đầu Nghiêm Nhận.
Nghiêm Nhận không hề tránh mà vẫn nhăn răng hì hì: "Ta không tin. Trừ phi điện hạ thành thật trả lời ta tiếp, tối hôm Thất tịch ngươi đến lầu Ngọc Nhân xem hội giật hoa, chẳng lẽ không phải để xem ta à? Ngươi còn chủ động lên tầng gặp ta mà."
Cứ nhắc đến tối đó là Lục Bình lại bực, cậu sốt ruột đáp: "Ta chỉ đến trả ngọc bội đôi thỏ cho ngươi thôi!"
Nghe vậy sắc mặt Nghiêm Nhận thoáng biến đổi.
Cậu ta hỏi: "Ngọc bội đôi thỏ nào?"