Trẫm Nào Biết Mưu Tính Gì Đâu

Chương 34: Ta cũng nhớ cậu ấy



Lục Bình cầm theo sách ra cung tới phủ nhà họ Nghiêm.

Từ khi Nghiêm Sầm và Nghiêm Nhận lên đường rời đi, phủ Nghiêm vắng lặng hẳn, Nghiêm Sầm chưa từng nạp thiếp, vậy nên biệt viện hầu môn rộng lớn chỉ còn có đúng một chủ nhân là Đường Nhược Sơ.

Thấy Lục Bình Đường Nhược Sơ vui lắm, bác bảo: "Ta ở nhà rảnh rỗi nên tự tay làm ít bánh ngải cứu chia cho người làm ăn, vừa khéo điện hạ cũng ghé, nếm thử xem sao nhé."

Thế là Đường Nhược Sơ bày một bàn hoa quả trà bánh trong vườn, mời Lục Bình ngắm hoa hải đường chung.

Đường Nhược Sơ nói: "Thấy bảo hôm nay trong cung mở hội mã cầu, sao điện hạ không đi chơi?"

Lục Bình nói: "Có đi rồi ạ, nhưng bỗng nhớ ra còn mấy quyển binh thư chưa trả cho tiểu hầu gia, nên ghé qua quấy rầy phu nhân."

Lục Bình mới nhận chiếc hộp từ tay Đạt Sinh, lấy sách ra.

Đường Nhược Sơ cầm lên xem thử, hỏi: "Là binh thư, điện hạ thích đọc về binh pháp à?"

Lục Bình đáp: "Ban đầu hứng thú qua qua thôi ạ, đọc xong quả nhiên thấy độc đáo cực kì."

Đường Nhược Sơ đặt cuốn sách xuống, cười mãn nguyện: "Tử Khanh cũng thích đọc binh thư, hồi bé đã rầm rộ lục lọi đủ các thể loại sách binh pháp, cứ ngồi lì trong thư phòng là say sưa suốt cả buổi sáng. Gặp vấn đề nào không hiểu nó cũng không chịu hỏi cha nó mà chạy sang hỏi ta. Đến lúc ta thực sự bó tay nó mới vùng vằng ngượng nghịu đi hỏi tướng quân."

Hóa ra Nghiêm Nhận ngày nhỏ còn ghép được với cụm "vùng vằng ngượng nghịu" nữa, làm Lục Bình tò mò mới lạ ghê.

Đường Nhược Sơ tiếp tục hồi tưởng, giọng nói dịu dàng mà xa xăm: "Cha thằng bé nghiêm khắc, hay dạy dỗ thúc giục mà nó thì lại sĩ diện quá, nên hai cha con thường xuyên khắc khẩu. Nhưng ta với Tử Khanh đều hiểu, chỉ có đúng một đứa con trai thôi, sao hầu gia lại không thương cho được?" Vừa nói, bác gái vừa ngẩng đầu trông lên những gốc hải đường đang nối nhau nở rộ phía trước, thở dài một tiếng rất khẽ khàng, "Giờ hai người phải hành quân đánh trận cùng nhau rồi, vừa khéo tranh thủ chung đụng, cha con với nhau cãi cọ cũng được, chan hòa cũng tốt, tóm lại ngày càng gần gũi thêm."

Dứt lời, bác ho nhè nhẹ mấy tiếng.

Lục Bình nhìn sang: "Phu nhân bị ốm ạ?"

Đường Nhược Sơ lắc đầu, ngại ngần đáp: "Mấy hôm trước đang mùa xuân tự dưng trở lạnh nên bị cảm nhẹ thôi, giờ thì khỏi rồi." Bác cười cười, có vẻ muốn nói lại thôi, gương mặt thoáng lo âu, "Mỗi tội chẳng biết hiện nay đội ngũ đi tới đâu rồi nữa, Bắc cương lạnh lắm, liệu hai cha con có bị phong hàn, quân y có chăm nom thỏa đáng được không..."

Lục Bình lại vô thức nhớ tới khuôn mặt Nghiêm Nhận.

Càng nói nét sầu muộn của Đường Nhược Sơ càng nặng nề: "Hầu gia đi đường này quen rồi, chính ra không sao. Tử Khanh... Nó xa nhà lần đầu, có biết đường lo liệu bản thân không đây..."

Lục Bình cũng lo lắng thay Nghiêm Nhận trong lòng, hơn nữa thực sự cậu không giỏi an ủi người khác, chỉ biết nói vài câu trấn an vụng về, bảo hồi trước ở trong kinh Nghiêm Nhận rắn chắc khỏe khoắn cực kì, giữa mùa đông mặc áo đơn giày mỏng cũng chẳng sợ lạnh, liên thiên mãi rồi sắc mặt Đường Nhược Sơ cũng dịu bớt.

Bác rót một chén trà đưa cho Lục Bình, cười bảo: "Nói một câu thật lòng không sợ điện hạ chê cười, thực sự bây giờ ta đang nhớ hai người họ lắm."

Lục Bình nhận lấy chén trà.

Cả hai cùng ngồi bên bàn, cùng trông ra khoảnh hoa hải đường ngập tràn bừng màu hồng đỏ rực rỡ đằng trước.

Cảnh xuân say đắm, Lục Bình hốt hoảng thầm thì: "Ta cũng... ta cũng nhớ cậu ấy."



Tầm hải đường đang rộ hoa, quân Trấn Bắc đã tiến tới đạo Lũng Hữu Hà Tây, gặp phải gió cát, toàn quân dừng lại chỉnh đốn.

(*đạo ở đây là đơn vị hành chính thời Đường, thời đó chia làm 10 'đạo' dạng như 10 tỉnh; đạo Lũng Hữu Hà Tây gốc chỉ là đạo Lũng Hữu, nằm ở phía tây núi Lũng, người xưa xem phía tây = bên phải nên gọi là Lũng Hữu; về sau để tiện quản lý nên chia tiếp thành đạo Hà Tây & đạo Lũng Hữu, tham khảo Baike Baidu)

Mấy ngày nữa là sẽ đến Ô Hải, cứ điểm quan trọng nơi đại doanh quân Trấn Bắc đang chiếm giữ phòng thủ.

Nghiêm Sầm chỉ cho Nghiêm Nhận làm chức thiên phu trưởng, mục đích là để cậu ta trải nghiệm quan sát tình hình, mày mò lăn lộn bắt đầu từ tầng thấp nhất, nếu sau này đánh thắng hoặc lập được công trận thì hẵng đề bạt lần lượt từng bước lên dần, làm vậy vừa có thể khiến chúng tướng sĩ nể phục, vừa giúp xây dựng quan hệ với binh lính.

Nghiêm Nhận không hề dị nghị trước cách làm này, hàng ngày ăn ở chung với nhóm sĩ binh, hành quân chung đội ngũ, không hề giống con trai đại tướng chút nào.

Trong khi dừng chân chỉnh trang, thỉnh thoảng Nghiêm Sầm sẽ đi lòng vòng xung quanh xem xét, luẩn quẩn một hồi rẽ vào đến hàng ngũ Nghiêm Nhận đang ở. Lúc này Nghiêm Nhận ngậm thanh lương khô sẽ cao giọng gọi bằng cái miệng nhồm nhoàm: "Ồ, đại soái đến kìa! Tiểu nhân tham kiến đại soái Nghiêm!"

Sĩ tốt bên cạnh phải vội nín cười.

Nghiêm Sầm lạnh lùng liếc sang cậu ta, hừ nhẹ: "Ăn của con đi."

Thế rồi bác lại bỏ đi trong màn cung tiễn khua chiêng gióng trống của Nghiêm Nhận.

Tông Vân vẫn giữ vị trí bách phu trưởng trong nhóm quân do Nghiêm Nhận chỉ huy, đang dẫn theo mấy tên binh lính vào khu rừng lân cận trong núi nhổ ít rau dại mới mọc mùa xuân, quay về bắc bếp đun nước, hi vọng tranh thủ ăn được miếng canh nóng trước khi đại soái hạ lệnh xuất phát trở lại.

Nghiêm Nhận ngồi trong góc vót gỗ một mình đầy nhàm chán, đám con trai cạnh đó đang vừa nổi lửa vừa đùa nghịch.

"Cẩn thận chứ, đừng có mà làm cháy cái đai lưng này của ta, vợ ta tự tay làm cho đấy!"

"Ái dà, Vu Tam, ngươi cưới vợ từ bao giờ thế kia?"

Nghe thế cậu binh quèn tên Vu Tam đỏ bừng mặt, giọng nói cũng dịu lại theo: "Đợt Tết mẹ ta bảo là ta cứ ở Bắc cương suốt không về nhà, làm sao quen được con gái ở đâu, dĩ nhiên là mẹ ta mai mối cho ta chứ."

Nghiêm Nhận dừng động tác trong tay lại ngó sang, các binh sĩ bên đó rối rít chúc mừng Vu Tam.

"Ghê đấy nhé, đại hỉ lúc nào đó hả?"

"Vừa mới cưới đầu tháng này thôi."

Nghiêm Nhận đứng dậy, bước tới gần chỗ đống lửa, thuận miệng hỏi: "Đầu tháng là hôm nào?"

Mấy binh sĩ cùng bật dậy hành lễ, đồng thanh hô: "Thiên trưởng."

Nghiêm Nhận ra hiệu cho mọi người cứ ngồi xuống làm tiếp việc của mình.

Bị hỏi thế, binh sĩ tên Vu Tam tự dưng lại thấy xấu hổ: "Cưới, cưới hôm mùng 7 tháng 2 ạ."

Nghiêm Nhận thoáng ngẩn ra, nói: "Vậy chẳng phải mới tân hôn một ngày đã phải đi rồi ư?"

Nghe vậy ánh mắt Vu Tam toát ra vẻ nuối tiếc, cậu này cười bảo: "Đúng ạ, vừa thành thân xong hôm sau đã phải quay về doanh trại rồi, bịn rịn lắm ấy, không nỡ xa mẹ ta, rồi cả..."

Rồi cả ai, Vu Tam không nói nốt nữa mà đỏ mặt cúi gằm xuống.

Dĩ nhiên Nghiêm Nhận hiểu Vu Tâm còn không nỡ xa ai.

Thiếu phụ đang độ xuân, người yêu tình đêm qua. Động phòng hoa chúc gắn bó như keo sơn, uyên ương quấn quít chẳng nỡ xa cách, nào ngờ hôm sau đã phải ra chiến trường, đêm thiên đường sang ngày cực khổ, ai gặp cảnh ấy cũng khó lòng chịu đựng.

Tông Vân bảo binh sĩ xung quanh lui ra hết đi, chỉ để hai người Nghiêm Nhận Vu Tam ngồi với nhau. Rau trong nồi bắc trên giàn bếp sôi lục cục sùng sục, Vu Tam cúi đầu trông đai lưng đang thắt trên hông mình.

Nghiêm Nhận trông theo ánh mắt Vu Tam, hỏi: "Nhớ nương tử nhà ngươi rồi à?"

"Vâng." Vu Tam gật đầu cười xấu hổ, "Chắc là... nàng ấy cũng đang nhớ ta ha."

Chẳng hiểu vì sao, Nghiêm Nhận thoáng rung rinh trong lòng.

Vu Tam nói tiếp: "Vậy nên trước khi thành thân nàng ấy làm cái đai lưng này cho ta, bảo là nó sẽ phù hộ ta khi ra chiến trường chém giết, gặp dữ hóa lành, còn có thể nhìn vật nhớ người, trông thấy đai lưng là sẽ nhớ về nàng ấy."

Nghiêm Nhận bắt đầu luồn tay vào trong giáp bảo hộ, lần mò tìm thứ gì đó.

Nhắc tới vợ mình là Vu Tam vô thức bộc bạch bao nhiêu nỗi lòng, hoàn toàn chẳng nhớ người đang ở trước mặt đây là tiểu tốt, thiên trưởng hay tiểu hầu gia nữa. Cậu này tiếp tục ngượng nghịu cười kể: "Thực ra ta chẳng có chí hướng lớn lao gì mấy, chỉ mong 3 năm sau sẽ bình an trở về, đoàn tụ với cha mẹ với nương tử, vậy là mãn nguyện lắm rồi."

Nghiêm Nhận lắng nghe đối phương nói, lấy một chiếc khăn tay khỏi túi đựng ở cổ áo. Giở khăn ra, bên trong là một chiếc trâm hoa đỗ quyên bằng giấy mượt mà sáng lóa.

Vu Tam ngớ người, buột miệng thốt lên: "Thiên trưởng cũng thành thân rồi ạ?"

Nghiêm Nhận ngắm nghía trâm hoa đỗ quyên thật tỉ mỉ: "Chưa đâu."

Thảo nào, đã nghe nói thế tử nhà tướng quân Nghiêm có gia thất bao giờ. Vu Tam cũng thử ngó sang theo nhìn chiếc trâm hoa, trí tò mò hừng hực nổi lên, cậu này bảo: "Thế đảm bảo là có cô nương nào mến mộ lẫn nhau rồi!"

"Mến mộ lẫn nhau?" Nghiêm Nhận ngước mắt, vừa muốn khẳng định mà lại vừa băn khoăn, khóe môi nhếch lên một đường cong nhè nhẹ, cậu ta nhướng mày đáp, "Kiểu... kiểu vậy, người ta bày tỏ với ta rồi."

Vu Tam thảng thốt, rồi lập tức chuyển sang cảm khái: "Vậy chắc hẳn lúc chia lìa với cô ấy thiên trưởng cũng thấy bịn rịn lưu luyến lắm nhỉ!"

"Ừm..." Nghiêm Nhận bắt đầu thơ thẩn, vừa hồi tưởng vừa nói, "Chắc... thế."

Người khác là yến oanh tân hôn đã phải xa cách, còn cậu ta cũng chỉ mới phá lệ nhận được nụ hôn đầu tiên trong đời vài canh giờ trước khi khởi hành thôi, rồi để nó ở lại với đêm xuân thoắt nóng thoắt lạnh nơi thành Khải An.

Cảm giác hơi ấm của người kia hãy còn phảng phất bên môi.

Nghiêm Nhận chăm chú ngắm trâm hoa ngẩn ngơ, không dưng lại nhớ về khung cảnh trong khoang xe ngựa đêm ấy, Lục Bình đòi cậu ta một cái hôn, hỏi cậu ta liệu có quay về Khải An sơm sớm được không.

Trước kia, toàn bộ trái tim của cậu ta đều gửi cho Bắc cương. Giờ đây dường như trái tim cậu ta đã xé thành hai nửa, một nửa tới Bắc cương, nửa kia gửi lại Khải An.

Nghĩ đến đây, cậu ta vô thức nở nụ cười, ghì chặt lấy trâm hoa trong tay.

"Cô nương nhà nào đó?" Bỗng có giọng nói thình lình vang lên đằng sau.

Cái âm thanh này quá đỗi quen thuộc, Nghiêm Nhận giật bắn cả mình, lập tức quay người đứng bật dậy.

Ấy chính là Nghiêm Sầm.

Vu Tam há hốc, vội quỳ xuống vái chào: "Tham kiến đại soái ạ!"

Nghiêm Sầm chỉ tập trung truy hỏi Nghiêm Nhận, lặp lại: "Cô nương nhà nào thế?"

Nghiêm Nhận cất trâm hoa vào lại túi trong áo, cười lạnh: "Lần đầu tiên thấy đại soái Nghiêm âm thầm nghe trộm đám tiểu tốt quèn bọn ta nói chuyện đấy, không thỏa đáng lắm đâu nhỉ?"

Vừa nói cậu ta vừa chộp lấy miếng gỗ đang vót dở, bước dần về phía lùm cây cạnh đó.

Nghiêm Sầm vẫn cứ bám riết theo không buông, hỏi tiếp: "Người ta tự tay làm à?"

Nghiêm Nhận im thin thít.

Nghiêm Sầm nghi hoặc đoán thử: "Bát công chúa Lục Tường?"

Nghiêm Nhận phì cười: "Không phải đâu."

Nghiêm Sầm sậm mặt lại nói: "Thế là ai? Sao con lại đi giấu ta với mẹ con được nhỉ! Con mà nói cho bọn ta, biết trước là con gái nhà nào thì bọn ta chẳng đã nghe ngóng nề nếp gia đình bên ấy hộ con được từ sớm, góp ý thêm cho con rồi không."

Nghiêm Sầm nói rất sốt sắng mà vẫn dồn ép liên tục, song đối tượng của Nghiêm Nhận nào có phải cô nương gì đấy, lại càng chẳng phải gia đình bình thường, tuyệt nhiên không thể rập khuôn theo thông lệ được. Nghiêm Nhận mất kiên nhẫn đáp: "Không cần mọi người phải lo, còn chưa bắt đầu đâu ấy."

Nghiêm Sầm sửng sốt: "Tặng cả hoa rồi mà còn chưa bắt đầu á?"

"Tóm lại là không phải như cha mẹ nghĩ đâu, có gì thì cũng chờ về Khải An rồi hẵng tính." Nghiêm Nhận lấp liếm có lệ cho qua, đẩy vai Nghiêm Sầm kêu, "Đại soái! Đến giờ phải chỉnh đốn xuất phát rồi đấy ạ, hỏi han chuyện riêng của tiểu nhân ở đây há chẳng lỡ làng hành trình sao? Đi thôi còn lên đường nào..."

Nghiêm Sầm: "..."

Nghiêm Sầm: "Cái thằng nhãi thối tha nhà con!"





——————

Lời gửi Viễn Sơn:

Ải núi xa xôi, chẳng rõ gần đây người có khỏe mạnh? Từ khi người rời kinh, trăm việc mịt mờ, mọi sự chùng xuống. Nghe cảnh xuân vườn tược phủ hầu đang độ dồi dào, xanh đỏ đan xen, bèn xin bác gái dăm hạt giống hoa ngọc vũ, trồng vào phía nam Thương Địch, song tốn công dốc sức chăm bẵm hàng ngày mà chưa thấy mọc thêm tấc nào, ta hẳn là kẻ kém trí vụng tay, chẳng hề am hiểu khéo léo. Tuy đã vậy, càng nên gắng, ngày nghỉ lựa sách về nghề hoa nghiền ngẫm cân nhắc, chờ sau này kết nhụy vài ba bông, đã thành công rồi.

Thả nơi ngăn tủ, gửi nhờ gió nam, mang tận tây bắc, mong Viễn Sơn an.

Lưu An kính vái.