Trời hửng sáng, hoàng thành cũng ngập giữa bầu không khí ẩm ướt.
Lục Bình khoác thêm áo ngoài mỏng, ngồi ở điện Lưỡng Nghi phê duyệt tấu chương, nghe tin Phó Dật cởi giáp tới cửa Thừa Thiên bèn vội triệu hắn vào gặp mặt.
Nào ngờ vừa mới bước vào tới nơi, Phó Dật đã quỳ xuống: "Thưa bệ hạ, thần đến nhận tội."
Lục Bình ngớ người, nháy mắt nảy sinh dự cảm chẳng lành. Y hỏi: "Hứa Nham đâu? Chẳng phải tối qua gửi tin báo nhanh cho trẫm là đuổi kịp rồi sao?"
Phó Dật cúi gằm đáp: "Thần đã đuổi kịp Hứa Nham, nhưng trong quãng thời gian nghỉ đêm ở dịch trạm, Hứa Nham lại tận dụng lúc thần lơi lỏng phòng bị đánh xe bỏ chạy. Nay phương nam trời cao đất rộng, e khó lòng truy xét tiếp xem chúng đã đi tới tận đâu."
"..."
Lục Bình không ngờ kết cục sẽ lại thế này. Vốn dĩ tối qua đã bảo đuổi kịp rồi, y còn chuẩn bị hôm nay phải tóm Hứa Nham về mắng chửi cho một trận đã đời xong hẵng quẳng vào đại lao bộ Hình tra khảo nghiêm ngặt, tự dưng giờ lại bảo để xổng mất, chạy xừ còn đâu.
Cơn tức giận xộc thẳng lên tận não, Lục Bình vớ lấy quyển sách cạnh bàn vung tay ném, quyển kinh thư bay vụt qua đỉnh đầu Phó Dật rơi xuống đất.
Phó Dật lập tức nói: "Lỗi tại thần trông nom bất lực, tội đáng chết vạn lần, xin bệ hạ giáng tội nặng cho thần, đừng trút giận lên những người khác ở doanh Sóc Phương."
Lục Bình nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Phó Dật hỏi ngược lại: "Trẫm phạt gì ngươi mới được đây?"
Phó Dật trả lời: "Xin bệ hạ cách chức thần, phái đi nơi khác!"
Đúng là không canh chừng kĩ Hứa Nham có lỗi thật, song cũng chưa tới nỗi phải giáng cấp rời kinh, phản ứng của Phó Dật khiến Lục Bình hoàn toàn bất ngờ. Y lạnh lùng hừ một tiếng: "Anh trai ngươi xuống Lạc Ấp, ngươi cũng đòi đi, nhà họ Phó các ngươi thịnh hành cái trò tự hạ thấp mình quá nhỉ? Đừng nghĩ nhiều nữa, ở yên trong Khải An hẳn hoi cho trẫm. Lui xuống nhận 20 đại bản, phạt 3 tháng bổng lộc!"
Phó Dật im bặt giây lát, đành quỳ vái: "Vâng."
Lục Bình nói: "Trẫm phải thông báo đến thái thú và phủ Chiết xung ở các châu, vẽ chân dung Hứa Nham, treo thưởng với trọng phạm triều đình trên khắp cả nước, sống hay chết cũng phải bắt về đây cho trẫm! Trẫm phải chặt đầu hắn mới được!"
Động tác đứng lên của Phó Dật khựng lại lần hai.
Anh ta quay người chuẩn bị rời khỏi thư phòng, thoáng chần chừ, bước chân đã giơ ra một nửa lại rụt về, quay vào quỳ lại xuống trước mặt Lục Bình: "Thần xin được gánh tội lập công, mong bệ hạ cho phép thần dẫn 1 ngàn kị binh tinh nhuệ quân Sóc Phương xuôi nam tìm kiếm tung tích Hứa Nham. Nếu bắt được nghịch tặc, nhất định sẽ lập tức quay về Khải An bàn giao báo cáo!"
Lục Bình ngờ vực nhìn anh ta, xong lắc đầu: "Việc này không cần ngươi phải lo nữa."
Phó Dật không đứng dậy.
Lục Bình quay đi trầm tư chốc lát, bỗng nhớ đến một việc ngày xưa bèn ngoái đầu nhìn Phó Dật, lên tiếng với vẻ khó hiểu: "Phó Dật, ngươi..."
"Bệ hạ còn gì cần dặn dò ạ?"
Lục Bình nghĩ ngợi, xong cuối cùng không nêu nghi vấn của mình ra, chỉ lắc đầu bảo: "Thôi vậy. Ngươi ra ngoài đi."
Mong chỉ là do mình nghĩ nhiều.
Sau khi Phó Dật rời cung, tin tức Hứa Nham bỏ trốn đã lan truyền đi gần như khắp cả hoàng thành, Lục Bình lập tức viết chiếu, yêu cầu khoái mã đưa tới các châu huyện phía nam thành Khải An ngay trong hôm nay để giăng lưới chặt chẽ khắp cả nước, buộc phải bắt bằng được Hứa Nham càng sớm càng tốt.
Hoàn thành xong các việc này, Lục Bình lại nghe thấy nội thị vào báo cáo là Lương Hãn Tùng cầu kiến.
Đã lâu lắm rồi Lương Hãn Tùng không tới điện Lưỡng Nghi. Lục Bình quan sát thấy dường như lưng ông ta ngày càng cong gù hơn trước, bèn bảo: "Dạo này sức khỏe đại tướng công Lương có vẻ không tốt lắm, vậy không cần đến ngự tiền đỡ đần trẫm đâu, giờ đây rất nhiều việc trẫm đã tự mình phán đoán định đoạt được rồi."
Lương Hãn Tùng hành lễ rồi đứng lên, thở dài một hơi: "Lão thần biết ạ, lão thần xin gặp là vì Hứa Nham."
"..." Lục Bình nói, "Thừa tướng Lương muốn nói đỡ thay Hứa Nham sao?"
Hai mắt Lương Hãn Tùng đỏ bừng, toát ra vẻ bi ai: "Bệ hạ sáng suốt, chắc hẳn cũng biết Hứa Nham do chính một tay lão thần cất nhắc, ngay từ hồi còn ở Quốc tử giám lão thần đã cực kì xem trọng cậu hậu sinh này, về sau cậu ấy liên tục đỗ đạt cao, làm quan đến chức thiếu khanh Đại Lý tự, lão thần từng rất vui mừng. Nào đâu có ngờ hóa ra cậu ta lại câu kết với vương gia phản nghịch, lão thần thực sự rất đau lòng, trằn trọc mất ngủ suốt cả đêm qua."
Lục Bình lạnh nhạt đáp: "Đúng là thừa tướng Lương nhìn nhầm người mất rồi, không cần nói giúp hắn đâu."
Lương Hãn Tùng vội nói: "Vâng, không phải lão thần muốn xin xỏ thay cậu ta, mà chỉ xin bệ hạ một ơn huệ, khi lùng bắt Hứa Nham nhất định hãy bắt sống, chờ giải cậu ta về đến Khải An cũng đừng vội quy chụp cho Thượng thư tỉnh xử tử hình, có thể... có thể nghe cậu ấy giải thích, biết đâu cậu ta lại có nỗi khổ hay uẩn khúc gì khó nói ạ?"
Ai chẳng biết Hứa Nham là cao thủ biện luận, nghe Hứa Nham giải thích á? Nghe hắn tận dụng cái lưỡi không xương trăm đường lắt léo ấy đổi đen thay trắng cho bản thân ư? Lục Bình cười khẩy trong bụng, ngoài mặt chỉ nói: "Được, trẫm đồng ý với thừa tướng Lương."
Miễn bắt được người về đây, bất luận đối phương nói sao Lục Bình cũng tuyệt đối không tin Hứa Nham có gì uẩn khúc.
Dường như mắt Lương Hãn Tùng lấp loáng ánh nước, ông ta run lẩy bẩy quỳ xuống: "Đội ơn bệ hạ."
Buổi tối, Nghiêm Nhận vào cung ghé điện Thiên Thu ăn tối nghỉ ngơi như thường lệ, còn mang theo một tập hồ sơ từ doanh Trấn Bắc về.
Lục Bình ngồi vào bàn đọc thật kĩ, mãi đến khi trăng sáng lên cao mới đọc xong, sau cùng thở phào nhẹ nhõm: "Án lương thảo xem như cũng rõ ràng sáng tỏ rồi, bù đắp phần nào cho những thiệt thòi ngươi phải chịu ở Bắc cương."
Nghiêm Nhận đang gác chân tựa vào bên bàn ngắm y, nghe vậy thì khựng lại. Chờ Lục Bình thu dọn xếp ngay ngắn tất cả chỗ hồ sơ xong, hắn mới thong thả lên tiếng: "Bệ hạ, có phải Tông Vân kể gì cho bệ hạ không?"
"Gì cơ?" Dứt lời Lục Bình mới lờ mờ hiểu ra ý Nghiêm Nhận.
Nghiêm Nhận nói: "Ta thấy ma ma Tông kể hai hôm ta đi Đồng Quan, bệ hạ từng giữ Tông Vân ở lại dùng bữa tối trong cung?"
"Ta..." Nhất thời Lục Bình chẳng biết nên giải thích sao.
Nghiêm Nhận cắt lời y: "Hắn kể cho ngươi nghe những gì ta trải qua ở Bắc cương đúng không?"
Lục Bình biết là không giấu được nữa, Nghiêm Nhận thông minh thế, đảm bảo đã ép Tông Vân khai thật từ sớm rồi. Nghĩ đến đây, y dứt khoát cúi xuống: "Ừm."
Nghiêm Nhận dịch đệm mềm lại gần y, nói bằng giọng trêu chọc nhẹ tênh: "Bệ hạ đừng nghe hắn ba hoa làm gì, thực ra ta có gian khổ tí nào đâu, chỉ huy tác chiến các thứ phần lớn đều ở trong lều thôi ấy mà, kể cả có ra chiến trường thì cũng không phải tiên phong đằng trước, tính ra cuộc sống vẫn tạm ổn đấy chứ."
Hắn càng qua loa thì Lục Bình lại càng buồn, y lắc đầu phản bác: "Ngươi đừng miễn cưỡng giải thích nữa. Nếu không đúng thế thì sao ngươi lại như biến thành người khác luôn vậy."
Nghiêm Nhận khẽ bật cười, nhướng mày: "Ta chẳng đổi lại về như cũ rồi còn gì..." Vừa nói hắn vừa ngoẹo đầu ngó nghía gương mặt đang cúi gằm của Lục Bình, đùa y, "Sao mắt bệ hạ lại đỏ thế kia?"
Lục Bình quay mặt tránh đi, cố ý gọi: "Chí Lạc, lấy nước đi tắm thôi!"
Nghiêm Nhận trầm ngâm một lát, rồi bỗng bảo: "Bệ hạ đừng xót cho thần nữa mà phải thương bản thân mình đi."
"Ớ?" Lục Bình ngơ ngác mù mờ nhìn sang hắn.
Nghiêm Nhận thở dài nhè nhẹ, nói: "Hôm nay ta cũng tìm Đạt Sinh hỏi về tình hình cụ thể đợt cung biến, với... tất cả mọi việc lớn nhỏ của bệ hạ suốt 3 năm nay."
Lục Bình hãi hùng trong lòng, trợn to mắt.
Đạt Sinh đang đứng hầu một bên khẽ khàng tự vả vào miệng mình mấy cái.
Lục Bình lườm sang Đạt Sinh một phát rất là kém thân thiện: "Ngươi còn không mau lui ra đi?"
Đạt Sinh vội khom người lùi xuống.
Lục Bình ngoái đầu lại, thấy Nghiêm Nhận vẫn đang gác chân nhìn mình chăm chú thấp thoáng nụ cười, bộ dạng chẳng hề sợ hãi. Lục Bình hỏi: "Cậu ta nói những gì thế? Chuyện của ta có gì đâu mà kể!"
"Cậu nhóc kể ngươi cầm dao găm đâm chết Lục Phóng." Nghiêm Nhận đùa ghẹo y, "Dùng dao giỏi phết nhỉ, xem ra vận dụng hết các cái học được rồi đấy."
Lục Bình cố gắng kiềm chế trái tim đang đập thình thịch của mình lại, xấu hổ đáp: "Đấy là do ngươi dạy giỏi."
Song Nghiêm Nhận không cười nữa, cái chân đang gác cũng thả lại xuống khỏi bàn, hắn nói: "Cậu nhóc còn kể buổi tối hôm mẹ ta qua đời, ngươi quay về viện Thương Địch, ôm giá cắm nến ngồi khóc dưới đất."
Trái tim Lục Bình ngừng đập mất một nhịp.
Cảm giác chua xót từ lâu lắm bắt đầu trở về trào dâng nơi đáy lòng y, y cuống quít chớp mắt mấy cái, gượng gạo nói: "Sao cái gì Đạt Sinh cũng kể hết thế..."
Tối hôm Đường Nhược Sơ lìa đời, y cũng chẳng hiểu mình làm sao mà tự dưng để vấp ngã nhào ra, tự dưng không nhịn được nữa òa lên khóc, chỉ cảm thấy là nếu không khóc nữa thì chắc lồng ng.ực sẽ bí bách đến ngạt thở mất. Khóc xong một trận, sang hôm sau y vẫn vờ như chẳng có việc gì, tiếp tục xử lý triều chính bình thường.
"Vậy nên thần chẳng xót gì mình, chỉ thương bệ hạ thôi." Nghiêm Nhận nói.
Lục Bình ngơ ngẩn, nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của đối phương.
Xung quanh yên ắng hẳn đi, bầu không khí loáng thoáng mập mờ khó tả.
Nhưng rồi nó nhanh chóng bị phá vỡ bởi tiếng Thu Thủy tiến vào mời Lục Bình tắm rửa.
Bồn tắm đặt ở điện phụ, Lục Bình đứng dậy đang định đi sang điện phụ thì lại nghe thấy Nghiêm Nhận gọi: "Bệ hạ."
Lục Bình quay đầu.
Nghiêm Nhận tiếp lời: "Quan viên dính dáng đến vụ án lương thảo khai ra nhanh quá, tất cả rõ ràng rành mạch, thần lo hãy còn đám chuột nhắt đang náu mình, bệ hạ có thể cho phép thần tra xét tiếp được không?"
"Được." Lục Bình gật đầu.
Thu Thủy vén rèm châu, Lục Bình bước vào sảnh nhà tắm, Nghiêm Nhận vẫn đang đi theo sau nói: "Thế để báo đáp, bệ hạ cho thần làm giúp bệ hạ một việc đi nhỉ?"
Suýt thì Lục Bình quên, hiện giờ mối quan hệ giữa cả hai đang là hợp tác lẫn nhau, đã thống nhất từ trước đó.
Y ngạc nhiên: "Chẳng phải ngươi giúp ta điều tra ra phe cánh còn lại của Lục Chấp rồi đó sao?"
Nghiêm Nhận cười đáp: "Cảm giác chưa đủ lắm, đấy là tiện tay thôi."
Đằng trước bồn tắm đá xanh trong sảnh là một bình phong rất lớn, ngăn cách phong cảnh cùng hơi nước vấn vít lượn lờ bên trong bồn. Hôm nay đầu thu se lạnh, Thu Thủy pha thêm ít nước nóng ấm, hơi nước bốc lên làm chung quanh mịt mù mờ ảo hẳn.
Lục Bình nghĩ ngợi, nói: "Hình như cũng chẳng có việc gì cần ngươi giúp thì phải."
Ánh mắt Nghiêm Nhận xoay chuyển: "Thế... thường ngày Đạt Sinh, Thu Thủy với Chí Lạc hay giúp bệ hạ làm những gì? Chia cho ta một phần với."
Vừa nói hắn vừa nhìn sang Chí Lạc dò hỏi.
Chí Lạc vô tư ngây thơ buột miệng đáp ngay: "Nô tì phụ trách cởi áo và xông hương quần áo cho bệ hạ ạ."
Thu Thủy hoảng hồn vội kéo giật tay áo Chí Lạc để Chí Lạc đừng nói linh tinh.
Nhưng đã không kịp nữa rồi, Nghiêm Nhận gật gù bảo: "Vậy từ nay trở đi, việc cởi áo giúp bệ hạ cứ giao thần làm cho."
"..." Giờ thì đến lượt Lục Bình hoảng hồn.
Không hiểu có phải tại hơi nước nóng ẩm làm não hấp hơi không, y thoáng do dự xong ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu: "Được."
Toi đời rồi.
Thu Thủy Chí Lạc đi ra sau bình phong thả thêm hương liệu với xà phòng hoa, Lục Bình lanh lẹ tự cởi áo khoác ngoài ra trước, nghe thấy Nghiêm Nhận lên tiếng: "Bệ hạ đừng động vào, để thần làm cho."
Đùng cái Lục Bình không dám nhúc nhích nữa.
Nghiêm Nhận cao hơn y nửa cái đầu, tư thế không lúi húi thấp hẳn như các cung nữ, lại còn bỡ ngỡ mới thử nên không thành thạo lắm, cứ cúi xuống săm soi xung quanh đai lưng của Lục Bình, hơi thở thoang thoảng phả vào trán y, ngón tay lượn lờ ở phần hông dưới vạt áo trước bên phải của y, giật đai lưng cho lỏng ra.
Lục Bình nín thở, không dám hô hấp mạnh một hơi nào.
"Hương xông quần áo của bệ hạ thơm quá." Bỗng Nghiêm Nhận nói.
Hắn đang nói về hương liệu xông quần áo của mình, Lục Bình trả lời: "Là cái loại lần trước ngươi tặng ta làm quà sinh nhật ấy."
"Bệ hạ vẫn nhớ à?" Giọng Nghiêm Nhận có vẻ hơi ngạc nhiên, ngón tay đặt lên vai phải Lục Bình, bắt đầu cởi nút cổ áo.
Lục Bình đáp rất nghiễm nhiên: "Ta nhớ nhiều chuyện lắm đấy nhé."
Còn rất nhiều chuyện nữa y vẫn nhớ hết, song chẳng biết rốt cuộc Nghiêm Nhận đã quên hay chưa.
"Ví dụ?" Nghiêm Nhận hỏi.
Tay hắn vẫn còn đang nấn ná nơi vai phải Lục Bình, lật ra lật vào, "Chẹp" một tiếng xong lẩm nhẩm: "Sao cái khuy ẩn này phức tạp thế, chả thuận tiện gì cả."
Giọng hắn trầm thấp mê hoặc lòng người, âm thanh lững lờ rót vào tai Lục Bình làm y nóng bừng mặt.
Lục Bình vội đánh trống lảng ngay: "Phó Dật không trông kĩ Hứa Nham, để hắn chạy mất rồi."
Cuối cùng cổ áo bên phải cũng lỏng ra, Nghiêm Nhận lại bắt đầu cởi tiếp khuy cổ áo bên trái của y.
"Không biết phủ Chiết xung các địa phương làm ăn có ra gì không nữa, có cần thần phái thêm mấy ngàn người bí mật rời thành truy tìm không?" Nghiêm Nhận nói.
Lục Bình gật đầu: "Cần, ta đang định nói với ngươi vụ này luôn, phủ Chiết xung ngoài sáng, binh Trấn Bắc trong tối, tránh để đánh rắn động cỏ."
Song khuy cổ bên trái cũng không dễ cởi, mất công y hệt, cần thêm một phen lao động tỉ mỉ nhẫn nại nữa.
Lục Bình cảm nhận được ngón tay Nghiêm Nhận đang táy máy liên tục ở khuy áo mình, thời gian càng lâu thì tim y lại càng đập nhanh, y vội nghiêng mặt sang phía khác: "Lương Hãn Tùng có đến nói giúp cho Hứa Nham."
"Hứa Nham là trò ngoan của ông ta, ông ta đến xin xỏ, đúng là bệ hạ cũng không tiện bác hết mặt mũi Lương Hãn Tùng. Cơ mà lúc này rồi mà không né tránh kiêng kị..." Vạt áo bỗng rời ra trong tay Nghiêm Nhận, cuối cùng cũng cởi được xong cái khuy, cổ áo tròn của Lục Bình lỏng lẻo rũ xuống lộ ra lớp áo trắng bên trong.
Lục Bình tiếp lời: "Chính ra cũng trọng tình trọng nghĩa."
Nghiêm Nhận ngắm y, không kìm được đưa tay sượt qua vành tai y, bảo: "Tai đỏ thế này, nóng quá à?"
Lục Bình giật lùi ngay tắp lự, quay đi lủi vào sau bình phong kêu lên: "Ta phải tắm đây, ngươi ra ngoài đi!"
Nghiêm Nhận cong khóe môi, vái chào một cái về phía bình phong hình chim chóc hoa lá dài rộng, rồi xoay người lui ra ngoài.