Ngũ Đình bị đưa vào Chiếu ngục, Lục Bình hạ cố đích thân ghé sang một lần, đầu tiên nghe thấy ông ta kêu oan, sau đấy chuyển tiếp sang ai oán xin xỏ xử nhẹ cho mình. Lục Bình biết có lung lạc cảm hóa cũng vô dụng nên đành giao cho Nghiêm Nhận lo liệu, không đến Chiếu ngục thêm lần nào nữa.
Sắp vào tầm rét đậm mùa đông, sàn gạch của Chiếu ngục lại càng lạnh cóng, Ngũ Đình bị trói chân trần lên giá gỗ, người chỉ còn mỗi bộ áo tù mỏng dính, đầu tóc rối bời, mặt mũi xám xịt.
Nghiêm Nhận nói với lão: "Ngần ấy năm rồi, năm nào ông cũng lén lút vận lương từ kho dự trữ lên Tây cảnh bán lại trục lợi, ta mà không đi điều tra thì vẫn cứ giấu giếm tiếp. Không có ai ở trên bao che ông thật à?"
Ngũ Đình ưỡn thẳng người đáp: "Tất cả là do một mình bản quan gây nên, không ai chỉ thị hết. Không tin ngươi cứ việc điều tra tiếp, tiền bán lương thu được đều của nhà ta chi tiêu, không đưa cho bất cứ ai trong triều cả."
Nghiêm Nhận bước tới gần dò hỏi: "Có lẽ kẻ này chỉ che đậy giúp ngươi, lấp liếm thay ngươi, không hề cần khoản hối lộ của ngươi."
Ánh mắt Ngũ Đình thoáng sững lại, song lão không trả lời mà còn cười khẩy một tiếng, liếc mắt trông sang: "Nghiêm Nhận, ngươi không đắc ý được lâu đâu. Ngươi uy hiếp bệ hạ, thao túng bắt bệ hạ cho phép mình hoành hành ngang dọc trong triều, người ngoài không nhận ra, chẳng lẽ bọn ta còn không rõ nữa ư? Sĩ phu ai ai cũng chỉ ước tự tay đâm ngươi. Dù cho ta không chờ được đến ngày ấy thì ta ngươi vẫn có thể gặp nhau dưới lòng đất vậy."
Nghiêm Nhận biết ngay không moi thêm được gì từ miệng lão này nữa.
"Tương lai ta thế nào không nhọc Ngũ đại nhân phải lo đâu." Hắn xoay người đi ra hiệu cho ngục tốt tiến lên, bảo, "Thủ đoạn thẩm vấn tội phạm ở Chiếu ngục không được như bộ Hình, cơ mà cũng có quy trình riêng hẳn hoi đấy, thấy bảo thời Văn đế có quan viên còn chưa vào Chiếu ngục đã sợ quá tự vẫn trước luôn. Ngũ đại nhân văn sinh nho nhã, e là sẽ nhọc nhằn ra phết."
Nói xong hắn ra lệnh động thủ, mình thì bỏ đi khỏi ngục.
Tiếng thét thảm thiết của Ngũ Đình vang lên sau lưng.
Bên ngoài trăng sáng sao thưa, gió rét lạnh căm, Nghiêm Nhận choàng áo vào, cầm lấy dây dắt ngựa Tông Vân đưa.
"Vào cung bẩm với bệ hạ là ta không ghé đâu nhé." Hắn nói.
Tông Vân ngập ngừng xong lại thôi, chỉ hỏi: "Chủ tử, mấy ngày liền ngài không vào cung rồi. Ngài định đi... làm cái đó ạ?"
"Ừm. Việc này quan trọng lắm, ta bắt buộc phải học xong trước Tết, làm ban ngày sợ để lộ tin tức, đành chờ tới đêm thôi. Sắp tới đây đều không về điện Thiên Thu nữa." Nghiêm Nhận thở dài một hơi, trèo lên bàn đạp.
Tông Vân thấy hắn đổi hướng, trông có vẻ là định quay lại doanh Trấn Bắc, mới lẩm nhẩm: "Làm gì đến mức đấy chứ, vào cung ăn một bữa thôi cũng không được ư?"
Nghiêm Nhận "Chẹp" một tiếng, cười toe trong vô thúc: "Cứ vào cung là không muốn về nữa, dứt khoát đừng vào từ đầu còn hơn."
Nói xong hắn giục ngựa chạy đi, chạy được mười mấy dặm rồi bỗng nhớ ra gì đó thế là lại dừng, quay ngược trở lại bảo: "Bệ hạ mà hỏi thì cấm không được nói thật đâu đấy."
"Vâng."
Nghiêm Nhận giơ roi ngựa lên đe dọa tiếp: "Ngươi mà tranh thủ lúc ta vắng mặt lải nhải một đống với bệ hạ như lần trước nữa là ta xẻo đầu ngươi ngay nhé!"
"Vâng vâng vâng!"
Suốt cả quãng đường Tông Vân cứ chặc lưỡi chép miệng suốt, mãi đến khi vào tới điện Thiên Thu mới thôi.
"Cậu ấy lại không về à?"
Bên trong điện Thiên Thu, Lục Bình bỏ sách xuống, lông mày nhăn nhúm hết cả.
Mấy hôm gần đây Lục Bình chỉ nhìn thấy Nghiêm Nhận đúng một lần từ đằng xa trên buổi chầu định kì hàng sáng, lại còn chẳng nói được gì với nhau, còn lại cứ ai bận việc người nấy, ngay cả thời gian trò chuyện tối muộn hiếm hoi mà giờ hắn cũng không ghé nữa.
Lục Bình hỏi: "Đợt này cậu ấy đang bận gì thế?"
Tông Vân ngẫm nghĩ, trả lời: "Tướng quân đang lo liệu vụ án Ngũ Đình lén bán lương công trục lợi ạ."
Lục Bình nghi ngờ: "Chỉ thế thôi? Không làm việc gì khác nữa?"
Ánh mắt Tông Vân né tránh, lời đáp lấy lệ: "...Cái này ta cũng không nắm rõ lắm."
Trông Tông Vân thế này làm Lục Bình nguội lạnh trong lòng, ấm ức một hồi xong vẫn phải vẫy tay cho Tông Vân lùi ra.
Y cầm sách lên đọc tiếp song tâm trí đã rối bời hết cả, cứ toàn nghĩ ngợi vẩn vơ, không thể nào để chữ nghĩa vào đầu được nữa, đành đứng lên bảo: "Chí Lạc, chuẩn bị tắm rửa đi."
Trong sảnh tắm gội có hệ thống sưởi dưới đất, nước cũng đun sẵn nóng ấm đủ độ, cởi áo bông ra cũng không bị lạnh. Suốt hơn một tháng gần đây toàn là Nghiêm Nhận cởi áo giúp Lục Bình, hôm nay đổi thành Chí Lạc gỡ phần cổ tròn áo bào cho y mà mãi chưa ra, còn lỡ tay giật lỏng mất một chiếc khuy.
Cảm giác đắng nghét thấm thía lan đi trong lòng Lục Bình, y bảo: "Không sao đâu, không trách ngươi, cũng lâu lắm ngươi không động vào nên lập bập là phải." Y xua tay cho Chí Lạc lui xuống, "Để ta tự làm cho."
Tắm gội xong xuôi, y ngồi khoanh chân trên giường, cứ ôm chăn ngẩn ngơ.
Y nhớ lại điệu bộ của Tông Vân, chắc chắn là có giấu y chuyện gì đấy.
Đạt Sinh đang đốt hương an thần, Lục Bình nghĩ mãi không ra bèn hỏi: "Đạt Sinh ngươi nói thử xem, có phải tại trời lạnh quá gió lớn quá nên Nghiêm Nhận ngại đi không? Nếu thế thì cậu ấy cứ nói thẳng ra là được mà, ta có nhất quyết bắt cậu ấy phải đến bằng được đâu! Ta ngang ngược vô lý thế ư?"
Đạt Sinh đậy nắp lư hương vào, tiếp tục quay sang đổi nước nóng cho lò sưởi, vừa làm vừa nói: "Bệ hạ, nô tài sợ nói ra xong đêm nay ngài không ngủ được mất."
Lục Bình thảng thốt: "Cái gì cơ? Ngươi cứ nói đi."
Đạt Sinh đưa lò sưởi tay cho y, ngồi xuống bậc gỗ bên giường y rồi bảo: "Theo nô tài thấy thì chắc là tướng quân Nghiêm đang tránh ngài đấy ạ."
Lục Bình thấy không khả thi lắm, cười nói: "Sao cậu ấy phải tránh ta làm gì?"
Đạt Sinh bèn đáp: "Tướng quân Nghiêm biết ngài có tâm tư không giống bình thường với ngài ấy, nên mới không dám, cũng không muốn gặp ngài ạ."
Lục Bình ngỡ ngàng: "Sao ngươi biết là ta..."
Mặt mũi Đạt Sinh kiểu bất lực: "Bệ hạ ơi, rõ lắm luôn ấy được chứ ạ? Không chỉ nô tài mà cả Thu Thủy Chí Lạc cũng nhận ra cả rồi, không chừng còn các cung nhân khác nữa cơ."
Nỗi lòng rục rịch thầm mến Nghiêm Nhận của mình rõ thế cơ à? Lục Bình ngẫm nghĩ kĩ hơn, đoán mẩm chắc là nhóm cung nhân này đã quan sát thấy hết tất thảy từng lời nói hành động rồi rất nhiều tiểu tiết trong cách mình đối xử với Nghiêm Nhận hàng ngày, mỗi tội người trong cuộc mê muội, vẫn còn tưởng bản thân lấp liếm kín kẽ lắm thôi.
"Hóa ra các ngươi biết hết..." Lục Bình lẩm nhẩm, lại vén chăn hoang mang xuống giường, "Thế, thế cậu ấy cũng nhìn ra là ta thích cậu ấy, nên mới lùi bước giữ khoảng cách ư?"
Nghiêm Nhận không thích mình?
Lục Bình cảm giác lòng dạ trĩu nặng, bắt đầu đi vòng vòng qua lại quanh điện.
Đạt Sinh theo đằng sau khom lưng năn nỉ: "Bệ hạ ơi, dưới đất lạnh, di giày vào đã ạ!"
Lục Bình hoàn toàn không nhận ra bàn chân trần đã lạnh cóng, thình lình xoay người lại bảo: "Không đúng, năm đó Nghiêm Nhận hiểu nhầm ta thích cậu ấy xong còn dương dương đắc ý, hớn hở một mình cơ mà, sau đấy lúc Nghiêm Nhận sắp đi Bắc cương, ta..."
Buổi tối trước hôm Nghiêm Nhận lên đường tới Bắc cương, cả hai còn hôn môi đầy bất ngờ lần đầu tiên trong đời giữa buồng xe ngựa, chắc đâu đến nỗi phải tới tận giờ Nghiêm Nhận mới biết là y thích hắn chứ nhỉ?
Nhưng việc này là bí mật giữa hai người họ, ngoài ra không một ai hay, Lục Bình không tiện kể tiếp nữa.
Đạt Sinh xách giày ra đặt cạnh chân cho Lục Bình, than thở: "Đấy toàn là chuyện từ năm nảo năm nao rồi ạ, nay không bằng xưa mà. Hồi trước ngài là cửu điện hạ, trêu chọc cười đùa, tiếp xúc vượt giới hạn các thứ, tướng quân Nghiêm không phải ngại ngần gì cả. Giờ bệ hạ thành hoàng đế, thân phận khác biệt quá lớn, dĩ nhiên ngài ấy cần giữ khoảng cách rồi."
Lục Bình xỏ giày vào, mãi tận lúc này mới cảm nhận thấy cái lạnh thấu tim lan từ bàn chân đi rõ muộn màng.
"Đúng thế thật sao..." Sống mũi y cay xè.
Những hành vi vượt mức bình thường ấy ngày còn niên thiếu thì làm được, bây giờ thì lại thành không thỏa đáng rồi ư?
Đạt Sinh nói: "Nếu nô tài là tướng quân Nghiêm thì chắc hẳn sẽ nghĩ mọi người đều là người lớn cả rồi, không cần thiết phải băn khoăn thêm chuyện ngày xưa nữa, trò đùa hồi trước cứ để nó trôi qua thôi, mình vẫn là vua tôi bạn bè hòa thuận với nhau."
Tầm nhìn phía trước mờ nhòe dần đi, Lục Bình cố nén nước mắt quay bước về gường thật nhanh, kéo chăn đắp nằm thẳng đơ.
Bây giờ bỏ qua quên hết những táo tợn cười đùa của giai đoạn thiếu niên được thật sao? Đáng ra Nghiêm Nhận có thể từ chối cái hôn sâu mờ ám lửng lơ ấy, nhưng rồi vẫn dành nó cho y, chẳng lẽ nó cũng chỉ là "trêu chọc cười đùa" không hề ràng buộc, chỉ mình y tưởng là thật ư?
Nghiêm Nhận thật lòng nghĩ vậy sao?
Lục Bình trở mình, nhớ lại những buổi chung đụng của hai người từ khi Nghiêm Nhận trở về Khải An. Đúng là cả hai đã ngầm ăn ý không nhắc gì đến rất nhiều sự việc của 3 năm trước, có lẽ Nghiêm Nhận đã xem chúng là mây khói lướt qua thật rồi, gọi y là "bệ hạ" tự xưng mình là "thần", luôn luôn giữ đúng phép tắc lịch sự.
Kể cả có hai lần ôm ấp thân thiết, cũng đều do bản thân Lục Bình yêu cầu hoặc chủ động.
Chính mình đã từng bước áp sát, ép Nghiêm Nhận phải lùi lại sao? Lục Bình nghĩ.
Cũng phải, người ưu tú tựa rồng phượng như Nghiêm Nhận, lo gì không có ý trung nhân mỹ mạo hiền lương các thứ, tội gì phải dây dưa mập mờ với một nam tử còn quyền cao chúc trọng hơn cả bản thân?
Đúng rồi, chẳng phải Nghiêm Nhận còn bảo mình có cô gái nào là đối tượng yêu mến rồi đấy à? Cô nương này còn là người "sánh tựa băng ngọc, chẳng vương bụi trần", dĩ nhiên y không đủ sức so bì.
"Thế phải làm sao giờ!" Lục Bình kéo chăn lên quá đầu, trắng đêm mất ngủ.
Buổi chầu sớm ngày hôm sau, Nghiêm Nhận xin nghỉ ốm không tham gia.
Chập tối hôm ấy, Tông Vân vào cung chuyển lời, Lục Bình hỏi: "Nghiêm Nhận không đến à?"
Tông Vân đáp: "Vâng."
Chập tối ngày kia, trông thấy Tông Vân là Lục Bình hỏi: "Cậu ấy vẫn không định đến à?"
Tông Vân: "Vâng ạ."
Chập tối ngày kìa, Lục Bình nói: "Có phải Nghiêm Nhận lại không đến nữa không?"
Tông Vân: "...Đúng ạ."
Ngày nào cũng vậy, gần một tháng trời, từ đầu đến cuối Lục Bình không trông thấy mặt Nghiêm Nhận đâu. Có khi ban ngày y đích thân sang Chiếu ngục xem xét tình hình Ngũ Đình mà Nghiêm Nhận cũng không ở đó, thấy ngục tốt bảo gần đây Nghiêm Nhận không hay ghé. Lòng Lục Bình lại nguội lạnh mất nửa.
Cái Tết đón chào năm Nguyên Tượng thứ 3 đến với Đại Thành, cả nước chung vui, thành Khải An ca múa chẳng dứt. Các lễ cúng tế theo lệ, hội chầu hay tiệc tùng mấy ngày trước năm mới thì Nghiêm Nhận không vắng mặt nữa.
Mỗi tội hắn đứng giữa hàng ngũ bá quan, mặc triều phục màu tím, vẻ ngoài lẫn phong thái đều xuất chúng nhưng biểu cảm thì chẳng khác mọi người là mấy, cung kính nghiêm túc y hệt.
Chốc chốc Lục Bình liếc mắt sang nhìn hắn, song không hề bắt gặp đối phương nhìn lại mình.
Nửa bên trái tim còn lại của Lục Bình cũng nguội lạnh nốt theo.
Hôm 14 tháng giêng, tiệc mừng sinh nhật hoàng đế bộ Lễ đã chuẩn bị hơn tháng trời được cử hành hết sức long trọng.
Hoa bạc cây rực đèn, cầu sao xích sắt mở, vô số hoa đăng được thắp lên quanh khắp hoàng thành lẫn cung thành, hàng trăm hàng ngàn đĩa món ngon vật lạ rồi vò rượu thơm thượng hạng rồng rắn nối nhau rời Quang Lộc tự đưa vào điện Thái Cực, bàn ghế xếp thành các dãy miên man dài thượt ở hai bên nội điện.
Lục Bình luôn luôn chủ trương giảm thiểu chi tiêu, cũng chỉ mỗi đợt Tết nhất là xa hoa hơn ít nhiều, nội cung ngoại triều đã phải chắt chiu tiết kiệm suốt cả năm ròng giờ đều tươi cười vui vẻ, chen lấn phấn khởi bưng rượu chúc tụng Lục Bình.
Sau khi đón nhận cả đống những lời mỹ miều rập khuôn tương tự thì Lục Bình đã cạn sạch một bình rượu, y vịn vào mép bàn đếm thật kĩ số người đang ngồi đằng dưới đến lần thứ 9, tính nhẩm từ ba tỉnh sáu bộ sang đến chín tự năm giám, ngoài Lương Hãn Tùng mở đầu phát biểu vài câu xong không chịu được sức rượu xin lui ra trước, thì cũng chỉ còn mỗi Nghiêm Nhận không xuất hiện ở đây.
"Nghiêm Nhận đâu?" Lục Bình hỏi Đạt Sinh.
Đạt Sinh ngó nghiêng một vòng xung quanh, đáp: "Bẩm bệ hạ, ngài ấy không đến."
Lục Bình không cam lòng, quay lại tập trung đếm tiếp đến lần thứ 10, kết quả vẫn chẳng đổi.
Nghiêm Nhận không đến thật.
Thêm một đại thần bước lên kính rượu, trông thấy đây là người bên bộ Lễ, Lục Bình bèn hỏi: "Có phải Nghiêm Nhận cáo ốm không?"
Đại thần này nghĩ ngợi rồi đáp: "Thần nhớ là không thấy có ạ."
Trần Tuấn ngồi cạnh gần đó nghe thấy câu này, lên tiếng: "Bệ hạ, tên Nghiêm Nhận kia không xin nghỉ mà cũng không đến chúc mừng tiệc sinh nhật của bệ hạ, rõ là vô cùng bất kính với bệ hạ, chờ qua Thượng nguyên bệ hạ phải lôi hắn ra hỏi tội mới được ạ!"
Ngô Hoành Nguyên nối vào: "Bệ hạ, do ngài tốt bụng quá đấy ạ, kẻ này trước thì chiếm cứ qua đêm ở điện Thiên Thu, đến tận mùa đông mới thôi, còn bảo cái gì mà... chú giải sách vở? May phước cho hắn là bệ hạ lương thiện nhân hậu, không thì có chín cái đầu cũng chẳng đủ mà chém đâu!"
Lục Bình không muốn nghe bọn họ thêu dệt đảo điên ở đây nữa.
Đúng lúc này, Vương Tự Trung ngồi đối diện khuyên: "Ngô đại nhân, Trần đại nhân, ngày lành long đản, vua tôi cùng chung vui hòa thuận với nhau, tội gì nhất quyết phải mong cái tên ấy đến, tiệc sinh nhật của bệ hạ lại thành ra u ám chướng khí mất."
Nghe vậy Trần Tuấn hậm hực hừ một tiếng: "Cũng phải, hắn không đến càng tốt, đỡ phải đang yên đang lành lại rồ lên!"
Lục Bình thở dài ngao ngán trong bụng.
Tiệc tùng vô vị quá đi thôi.
Chờ mọi người đã ăn được lưng lửng, bên ngoài điện Thái Cực bắt đầu loáng thoáng vang tiếng rục rịch.
Thượng thư bộ Lễ Bách Lý Hưu bước vào vái chào Lục Bình, nói: "Thưa bệ hạ, bộ Lễ đã chuẩn bị một màn thịnh cảnh pháo hoa trước cửa Thừa Thiên dành riêng cho ngài, xin mời bệ hạ dời bước ra ngoài điện thưởng thúc ạ."
Mọi năm cũng có khâu này, Lục Bình không hề ngạc nhiên.
Y đứng dậy, miễn cưỡng mỉm cười giả vờ vui vẻ: "Chư vị khanh gia cùng ra xem với trẫm đi."