Về nguyên do cần đến phủ hầu làm gì, Nghiêm Nhận chưa chịu tiết lộ vội.
Chập tối hôm sau, Lục Bình thay bộ quần áo đơn giản, lên xe ngựa của Nghiêm Nhận rời hoàng cung qua cửa Đan Phượng, đi tới phủ Trấn Bắc hầu.
Cách bài trí ở phủ hầu gần như chẳng khác gì so với hồi năm xưa Lục Bình từng ghé, hậu viện vẫn trồng hải đường kín sân, phòng ngủ của Nghiêm Sầm và Đường Nhược Sơ vẫn giữ nguyên, tất thảy đều hệt thuở ban đầu, làm Lục Bình ngơ ngẩn tưởng quãng thời gian mấy năm vừa rồi chưa hề chảy trôi.
Quản gia Triệu chuẩn bị bữa tối ở sảnh chính, bày chỗ cho 3 người.
Điều bất ngờ là Phó Dật cũng có mặt.
Anh ta tiến tới gần cúi người về phía Lục Bình: "Bệ hạ."
Nghiêm Nhận đáp thay: "Ngồi đi, thức ăn sắp nguội hết rồi."
Thế là cả ba ngồi vào bàn, Nghiêm Nhận đã quá quen ngồi ăn chung mâm với Lục Bình, xới cơm đưa đũa gắp thức ăn cho y rất nhuần nhuyễn, Phó Dật thì mặt mũi quái gở quan sát một lượt động tác của hắn mà không dám động đũa, chỉ hỏi: "Nghiêm Nhận, ngươi gọi ta sang làm gì?"
"Không có việc gì thì không được rủ ngươi sang ăn cơm à?" Nghiêm Nhận hỏi ngược lại.
Mặt mũi vẫn căng thẳng, Phó Dật bắt đầu cầm đũa lên ăn.
Trong bữa, chốc chốc Lục Bình hỏi thăm mấy câu về tình hình doanh Sóc Phương gần đây, Nghiêm Nhận thì thỉnh thoảng hỏi han vài lời về quốc công và phu nhân quốc công, Phó Dật đều trả lời tóm gọn, còn lại toàn là Nghiêm Nhận với Lục Bình thảo luận xem hương vị các món tối nay thế nào, so sánh với cục Thiện Thực trong cung thì ra sao.
Chờ tới lúc ăn gần xong, Nghiêm Nhận mới bảo với Phó Dật: "Đúng là có việc liên quan đến ngươi cần nói, cơ mà vẫn chưa đến lúc, chờ muộn tí nữa nhé."
Phó Dật: "..."
Sau đó Nghiêm Nhận dẫn Lục Bình đi dạo xung quanh phủ hầu. Màn đêm sắp buông, chiều tà lan dần ra khắp hành lang gấp khúc, người làm ngẫu nhiên đi ngang cũng không rõ nhân vật đang bước sát bên Nghiêm Nhận là ai. Nghiêm Nhận bèn lẳng lặng nắm lấy tay Lục Bình, thong thả dắt y đi từ sảnh sau sang đến vườn hoa hải đường.
Đang giữa mùa xuân, hải đường trong sân nở rộ rực rỡ, tỏa hương bay xa, ngày xưa một tay Đường Nhược Sơ lo liệu chăm nom, giờ chỉ còn một mình ma ma Tông phụ trách, vậy mà vẫn giữ gìn cực kì tươi tốt.
Lục Bình nhớ đến Đường Nhược Sơ, nói với Nghiêm Nhận: "Từ đường gia đình ở đâu thế? Ta muốn vào thắp nén hương."
Nghiêm Nhận dẫn y vào từ đường, cùng y đổ thêm dầu đèn, thắp hương, quỳ khấu đầu vái Nghiêm Sầm và Đường Nhược Sơ.
Xong xuôi, Nghiêm Nhận hỏi: "Tối nay ngủ lại đây chứ?"
Lục Bình phỏng đoán chắc việc quan trọng mà Nghiêm Nhận bảo sẽ cần trao đổi rất lâu, đại khái về cung thì không khả thi lắm, thế là y gật đầu: "Ừ."
Nghiêm Nhận chuẩn bị nước nóng cho y, Lục Bình tắm xong đi ra, tuy người ngợm thư thái rồi nhưng bụng thì bắt đầu réo ùng ục, giờ y mới để ý ăn xong mình lượn lòng vòng lắm chỗ quá, tiêu hao quá nhiều năng lượng, lại bắt đầu đói luôn rồi.
Y lò dò sang thư phòng tìm Nghiêm Nhận, Nghiêm Nhận cũng đã tắm rửa, thay sang bộ áo rộng rãi đơn giản, đang ngồi nghe quản gia Triệu báo cáo các công việc trong phủ hôm nay. Thấy Lục Bình ghé, hắn bèn vỗ vào vị trí cạnh mình, rủ Lục Bình ngồi xuống cùng.
Lục Bình ngồi vào rồi hỏi hắn: "Phủ ngươi có nhà bếp nào làm bánh nướng không thế?"
Quản gia Triệu đáp ngay tắp lự: "Có ạ! Giờ lão nô sẽ đi dặn nhà bếp chuẩn bị ngay sáng sớm mai!"
Nghiêm Nhận nhướng mày: "Sao thế, muốn ăn bánh nướng à?"
Chờ quản gia Triệu rời khỏi phòng, Lục Bình thở hắt ra, hỏi Nghiêm Nhận: "Ngươi nói thử xem, lần đầu mình gặp nhau là ở đâu? Vào lúc nào?"
Nghiêm Nhận nghĩ ngợi, trả lời: "Một ngày trước Thất tịch, ở núi Long Thủ."
Lục Bình gẩy bấc nến ngọn đèn dầu đang đặt trên bàn, thư phòng lập tức tối hẳn đi. Y lầm bầm bảo: "Ta còn tưởng ngươi thần thông quảng đại thế nào cơ, nếu đã biết thừa ta là Lưu An từ lâu thì chắc hẳn cũng phải biết cả chuyện hồi nhỏ mình từng gặp nhau ở vườn Lê Sơn ấy chứ."
Nghe vậy Nghiêm Nhận thảng thốt bật cười: "Sao cơ, mình từng gặp nhau ở vườn Lê Sơn á?"
Lục Bình sờ bụng đáp: "Tự nghĩ đi."
Nghiêm Nhận rất thông minh, cúi đầu suy tư chốc lát, đôi con ngươi trong mắt nhoáng cái đã sáng bừng lên. Hắn cười ha hả, duỗi tay nhéo lấy sống mũi Lục Bình: "Nhóc con đấy là ngươi à? Ta đã bảo sao tự dưng ngươi lại hỏi bánh nướng mà, nhớ thương ta ngần ấy năm trời hở?"
Lục Bình hằm hè nói: "Ta chỉ nhớ bánh nướng siêu thơm, chả nhớ ngươi!"
Nghiêm Nhận đáp: "Thế thì đảm bảo tại lúc đấy ngươi đói quá nên mới thấy thơm."
Lục Bình nói: "Giờ ta cũng đói."
Nghiêm Nhận đứng lên ngay, nắm lấy tay y: "Đi, mình vào bếp xem xem có còn không, hết rồi thì bảo phòng bếp làm luôn."
Lục Bình ngượng nghịu vội bảo: "Thế thì làm phiền người ta quá."
"Để bệ hạ phải thèm thuồng bao nhiêu năm nay, nói ra có khi đầu bếp còn sợ hết hồn ấy chứ, sao lại gọi là làm phiền được."
Nghiêm Nhận cầm đèn lồng, dắt Lục Bình đi từ thư phòng sang nhà bếp. Hành lang chạy dọc ngoài bếp tối om chẳng có ai qua lại, Nghiêm Nhận đẩy cửa ra, soi đèn lồng ngó nghiêng tìm kiếm xung quanh, cuối cùng mò ra được chiếc xửng đựng mấy cái bánh nướng hãy còn âm ấm.
Nghiêm Nhận lấy ra bảo: "Nguội rồi, làm nóng lại tí đã."
Lục Bình lắc đầu: "Không cần đâu, bụng ta đói xẹp lép luôn rồi, còn chờ mất thời gian nhóm củi đun nước làm gì."
Trăng trên trời đã lên cao rọi sáng, bầu không khí ẩm ướt mướt mát của đêm xuân vấn vít luẩn quẩn cùng luồng sáng đang đổ xuống, đẹp đẽ vô ngần. Lục Bình và Nghiêm Nhận đi với nhau về, y gặm bánh nướng trong tay, cuối cùng dạ dày trống rỗng cũng dần dà được lấp đầy.
Nghiêm Nhận hỏi: "Ngon không? Có giống vị năm xưa không?"
Lục Bình nghĩ ngợi, thật thà đáp: "Thực ra ta cũng chẳng nhớ vị bánh nướng lúc ấy như nào nữa, chỉ hay nghĩ lại..." Y lại gần Nghiêm Nhận, "Nghĩ lại về cảnh trời trăng đêm hôm đó mình cùng nhau ngồi ngắm dưới bãi cỏ thôi."
Nghiêm Nhận ngẩng đầu trông lướt qua màn trời đen đặc.
"Ăn no chưa?" Tự dưng hắn hỏi.
"Ừm."
Lục Bình đang định nói tiếp thì bỗng nhiên thấy Nghiêm Nhận quẳng luôn đèn lồng ra cạnh hành lang, xoay người chắn trước mặt rồi cúi xuống vòng tay qua đầu gối y, bế bổng cả người y lên.
"!!!"
"Ăn no rồi thì đi!" Y nghe Nghiêm Nhận lên tiếng.
Tầm nhìn đảo lộn cùng cảm giác nhộn nhạo vì đầu đuôi hẫng hụt quá đột ngột khiến Lục Bình hoảng hốt. Y kêu to: "Nghiêm Nhận, ngươi làm gì đấy! Thả ta xuống!"
Song Nghiêm Nhận không đáp lời y mà chỉ cười khẽ, nghênh ngang đi tiếp về phía trước. Bước đi của hắn rất thần tốc, thoắt cái đã qua cửa bán nguyệt rẽ vào sân viện nơi có phòng ngủ của mình.
Lục Bình không trông thấy rõ cảnh vật xung quanh, hai chân đá đạp không ngừng, tay đấm vào lưng Nghiêm Nhận thật mạnh: "Ngươi định đưa ta đi đâu!"
"Đi ngủ!" Nghiêm Nhận cười to đáp.
Lục Bình kêu: "Chẳng phải ngươi bảo có việc quan trọng cần làm à? Sao sớm thế này đã đòi đi ngủ!"
Bầu không khí yên ắng hẳn, ánh trăng trải dưới đất chuyển thành ánh nến, y nghe có tiếng "kẽo kẹt", Nghiêm Nhận đã đóng cửa phòng lại bằng một tay, sau đó tầm nhìn lại xoay chuyển trong tích tắc, Nghiêm Nhận đặt y xuống đệm giường mềm mại.
Hắn tiện thể áp mình lên luôn, ánh mắt toát lên nụ cười nhăm nhe xấu xa: "Lễ Chu công, vui vầy cá nước, sao lại không phải việc quan trọng?"
Giờ Lục Bình mới ngớ ra là mình bị lừa.
Y tức lắm, cố ẩy cái mặt Nghiêm Nhận đang dí sát vào giữa cổ mình ra: "Ngươi bảo có việc lớn cần bàn gạt ta ghé nhà ngươi, là để làm cái này à?!"
Nghiêm Nhận vòng tay qua sau lưng y, cả người y lập tức nằm gọn kín kẽ dưới lồng ng.ực rộng dày của Nghiêm Nhận.
"Đúng rồi đó, bệ hạ bất cẩn phút chốc đã lọt nhầm ổ gian, lên phải giường tặc. Muốn ra ngoài thì bệ hạ buộc phải lấy thân ra đổi thôi."
Nghiêm Nhận cúi xuống hôn y, song Lục Bình cắn nhẹ vào môi dưới hắn như để trả thù.
Nghiêm Nhận bật cười, vén tóc mai y ra, in dấu hơi thở ướt nóng lên gò má, vành tai, yết hầu y, giọng nói khẽ hổn hển trầm khàn: "Đây không phải điện Thiên Thu của ngươi, cũng không có ai đến quấy rầy, ngươi thấy không ổn sao?"
Lục Bình muốn phản bác theo phản xạ, nhưng lại chả tìm ra lý do gì để chống chế.
Nơi đây là phủ hầu của Nghiêm Nhận, là phòng ngủ của Nghiêm Nhận, sẽ không ai ngáng trở họ hết, vừa an toàn vừa bí mật.
Lục Bình nghĩ ngợi lộn xộn xong bắt đầu ngần ngừ, tất cả mọi chỗ trên cơ thể y đang lộ ra ngoài đã bị Nghiêm Nhận gặm sạch, y buộc phải ngửa đầu lên, bỗng dưng nghe thấy một tiếng "roạc", phần cổ áo trên vai lập tức lỏng ra, khuy cài lăn lông lốc xuống sàn.
Nghiêm Nhận không nói lời nào giật đứt luôn chiếc khuy.
"Nghiêm Nhận, ngươi..."
"Chậc, ta ngứa mắt hai cái khuy đấy từ lâu lắm rồi, đợi mai cho ngươi mặc áo vạt chéo." Vừa nói Nghiêm Nhận vừa nhanh tay cởi áo ngoài của Lục Bình thoăn thoắt.
Những nụ hôn đã khiến toàn thân Lục Bình nóng rực lên, tựa hoa lá ướt ngà say, phù dung loang nước biếc. Y giãy giụa đùn đẩy Nghiêm Nhận, trong đầu còn sót lại ít lý trí cuối cùng.
"Không được..."
"Vẫn không được?" Nghiêm Nhận nói.
"Phó Dật còn đang đợi mình..."
"Mặc kệ cậu ta."
Màn giường bị kéo giật buông xuống, ánh nến nhòe nhoẹt qua lớp rèm che, mờ ám gấp bội.
Nghiêm Nhận phát hiện Lục Bình hơi căng thẳng bèn ôm lấy y, hôn lên trán lên mắt y dỗ dành: "Lưu An, đừng sợ."
Đang giữa mùa xuân, gió đêm cũng trở nên ấm áp ướt át, từng làn gió nối nhau khẽ khàng lướt ngang ngọn cây đang nhú mầm non, khơi gợi hàng loạt tiếng r.ên rỉ khó giấu.
Hôm sau, mãi đến tận khi mặt trời giữa trưa đã treo cao trên trời, Đạt Sinh vào cung một chuyến rồi lại quay về, chim sẻ trên cây trong phủ Trấn Bắc hầu đã bắt đầu tíu tít, bữa sáng thanh đạm đã dặn dò nhà bếp mới được bưng vào sảnh chính phòng ngủ của hầu gia.
Đằng sau vách ngăn gỗ tùng là giường ngủ của hầu gia, hầu gia không cho người làm vào dọn dẹp mà thả rèm cửa kéo bình phong che chắn, chỉ chừa sảnh chính để ra vào bê nước nóng tắm rửa cùng cháo trắng lót dạ.
Lục Bình thay một bộ áo vạt chéo, uể oải ngồi tựa vào đầu giường La Hán. Nghiêm Nhận bưng cháo trắng vào ngồi cạnh y, múc một thìa thổi cho bớt nóng.
Lục Bình lườm hắn một cái, nhỏ giọng mắng: "Vô sỉ."
Nghiêm Nhận cong khóe môi, giơ thìa cháo đến bên miệng y.
Y chửi tiếp: "Vô lại."
Nghiêm Nhận đáp: "Ừm."
Lục Bình nói thêm: "Ngươi vô nhân tính."
Nghiêm Nhận bảo: "Ngươi nói thử xem nào, sao ta lại vô nhân tính?"
Lục Bình im thin thít, chỉ há miệng nuốt thìa cháo.
Chờ người làm lui ra ngoài hết, không còn ai khác trong phòng ngủ y mới trả lời: "Tối qua, ngoài miệng ngươi cứ gọi bệ hạ, gọi không biết bao nhiêu lần, mà thực tế có xem ta là bệ hạ, có tôn trọng ta tí nào đâu hả?"
Nghiêm Nhận vô tội xáp lại gần: "Ta không tôn trọng ngươi á?"
Lục Bình tức quá đỏ ửng cả mắt, lên án: "Ngươi... ngươi tôn trọng ta chỗ nào cơ? Ta khóc luôn rồi mà ngươi vẫn không chịu dừng lại!"
Nghiêm Nhận cố nín tránh bật cười thành tiếng.
Lục Bình lẩm bẩm: "Tận mấy lần rồi, mệt chết đi được, sáng dậy vẫn còn đòi tiếp, từ giờ trở đi không làm cái này với ngươi nữa."
"Đừng mà." Nghiêm Nhận vội nói, "Ta còn chỗ nào chưa làm tốt ngươi cứ nói hết ra, ta sửa đi là được."
Nhắc đến thế Lục Bình càng bực hơn: "Ngươi còn ăn cái của ta..."
"Cái gì của ngươi cơ?" Nghiêm Nhận cố tình hỏi thêm.
Mặt Lục Bình bốc cháy, y lạnh lùng hừ một tiếng, không chịu nói tiếp.
Nghiêm Nhận biết y ngượng bèn trêu: "Được rồi được rồi, lần sau cho ngươi ăn của ta, đừng giận nữa mà."
"Ai thèm ăn của ngươi!" Lục Bình lườm Nghiêm Nhận thêm phát nữa, tự giật lấy bát cháo từ tay hắn bắt đầu xúc ăn từng thìa một sạch bóng.
Bỗng nhiên có bóng người xông vào ngoài cửa.
"Nghiêm Tử Khanh."
Lục Bình ngẩng đầu, trông thấy Phó Dật.
Sắc mặt Phó Dật không được ổn lắm, anh ta trông thấy Lục Bình cũng ở đây thì thoáng ngạc nhiên, chập tay hành lễ gọi "Bệ hạ" trước rồi mới nói tiếp với Nghiêm Nhận: "Tối qua ta ngủ lại chỗ ngươi một đêm, sáng nay về nhà một chuyến, buổi trưa ngươi lại gọi ta sang. Rốt cuộc có việc gì quan trọng liên quan đến ta thì ngươi tranh thủ nói sớm đi xem nào, ta không muốn ở lại nhà ngươi thêm đêm nữa đâu."
Lục Bình chột dạ chúi đầu ăn cháo.
Nghiêm Nhận lên tiếng: "Có việc thật, ngươi ngồi xuống trước đã."
Phó Dật không ngồi.
Nghiêm Nhận nói tiếp: "Bệ hạ không được khỏe lắm, không sang thư phòng nữa, nghị sự ở đây luôn." Nói xong hắn cao giọng gọi với ra ngoài cửa phòng ngủ, "Tông Vân, dẫn người vào đi."
Lục Bình ngớ ra, nhỏ giọng hỏi: "Có việc cần nói thật à?"
Nghiêm Nhận nhướng mày: "Ừm."
Thấy thế, Phó Dật mới ngần ngừ ngồi xuống cái ghế cạnh đó.
Chỉ lát sau tiếng bước chân vang lên ngoài phòng, người Tông Vân đưa tới đã đến.
Góc áo xanh lơ lướt qua bậc cửa, sạch sẽ tinh tươm không một hạt bụi, Lục Bình ngước mắt, trông thấy một gương mặt đã lâu lắm chưa gặp.
Hứa Nham.