Mùa thu, năm Nguyên Tượng thứ 4.
Như chờ ngày mùa bội thu, giờ đây dân chúng Khải An cũng đang ngóng trông đại tướng quân Trấn Bắc trong lời đồn.
Quãng thời gian một năm trôi đi, quân đội Đại Thành đã đại thắng toàn diện Đột Quyết ở biên giới phía tây Ô Hoàn, thần tốc hơn cả trận Đại Thành thắng lớn Đột Quyết năm xưa, Đột Quyết chật vật bỏ chạy về nội địa thảo nguyên, Đại Thành nêu vang quyền uy danh vọng trước các chư hầu, chấn động bốn bể.
Quân Trấn Bắc của Nghiêm Nhận thì đã xuất phát rời Ô Hoàn từ tháng 6, khải hoàn trở về, sẽ đến được Khải An vào trước ngày Trung thu.
Vài hôm trước khi quân Trấn Bắc về tới Khải An, Lục Bình sang Đông uyển thăm Phó Dư và Ý Văn theo thường lệ hệt như mọi khi.
Ý Văn đang học "Thiên tự văn", chắp bút viết mấy chữ lên giấy Tuyên Thành, cực kì cẩn thận mất công. Thế là Lục Bình bế cô bé lên chân mình, tay cầm tay dạy bé viết.
Viết mấy lượt xong chữ của Ý Văn vẫn xiêu vẹo méo mó.
Lục Bình an ủi bé: "Chữ viết chưa đẹp cũng không sao đâu, cháu còn nhỏ, chờ lớn lên là ổn ngay."
Chưa gì Ý Văn đã đỏ bừng mắt, chán nản bảo: "Mẫu phi kể hồi bằng tuổi cháu phụ vương đã viết được nhiều chữ lắm rồi."
Lục Bình thấy vừa mừng vừa xót, hỏi: "Muốn trở thành người giống phụ vương à?"
"Vâng ạ!" Ý Văn nắm chặt quả đấm, ánh mắt kiên định.
Có lẽ cô bé cũng chưa biết phải làm những gì mới có thể trở thành người như Lục Cảnh, chỉ đang kính trọng ngưỡng mộ đơn thuần mà thôi. Song Lục Bình cảm giác lồng ng.ực mình ấm sực đầy ắp, y ôm lấy Ý Văn bảo: "Nếu phụ vương cháu vẫn còn đây thì chắc chắn huynh ấy sẽ là một hoàng đế tốt."
"Hoàng đế tốt giống như hoàng thúc ấy ạ?" Ý Văn hỏi.
"Còn tốt hơn cả hoàng thúc nữa cơ." Lục Bình bật cười, hạ thấp giọng thì thầm, "Ý Văn có muốn làm hoàng đế tốt không?"
Nghe vậy, gương mặt Ý Văn vừa thảng thốt vừa nghi hoặc: "Cháu cũng được ấy ạ!"
"Đương nhiên là được chứ! Miễn cháu cố gắng làm bài tập là được." Lục Bình nói.
Đúng lúc này Phó Dư bưng một đĩa bánh hoa quả vào, dù Lục Bình có hạ âm lượng nữa thì chị cũng vẫn nghe thấy. Chị nhíu mày lại, đặt đĩa bánh xuống, bồn chồn bảo với Lục Bình: "Bệ hạ, đùa thế Ý Văn sẽ tưởng là thật đấy..."
"Ta có đùa đâu." Lục Bình phủ nhận, "Tẩu tẩu, tỷ tưởng những gì ta nói trên điện Thái Cực là giả sao? Ta nghĩ thế thật đó."
Nói xong y đứng dậy, để Ý Văn ngồi xuống tự luyện chữ tiếp, y thì nhìn Phó Dư thật chăm chú.
Năm ngoái y đối đầu với Lương Hãn Tùng ở điện Thái Cực, giữa lúc căng thẳng cao trào y nói với Lương Hãn Tùng là sẽ nâng đỡ Ý Văn nối ngôi, sau ấy tất cả xôn xao, mọi người đều xem ấy là lời Lục Bình bịa ra đổ dầu vào lửa dồn ép Lương Hãn Tùng thôi, ngay cả Phó Dư cũng thấy thế.
Giờ phút này vẻ âu lo trong mắt Phó Dư mỗi lúc một đậm, chị nói: "Ta thấu hiểu chấp niệm trong lòng đệ, nhưng xét cho cùng làm vậy không thỏa đáng."
Lục Bình nói: "Không thỏa đáng gì đâu? Ô Hoàn có khả hãn nữ, triều trước của ta cũng từng có Chu đế, chỉ cần con bé có thể được như hoàng huynh, nhất định ta sẽ để nó kế vị."
Phó Dư ngập ngừng chần chừ, nhưng rồi không phản đối.
Lục Bình cười bảo: "Điện Bạch Hổ bỏ không suốt bằng ấy năm, cũng đến lúc thu xếp lại rồi, ta muốn mời thái sư dạy học cho con bé, cứ chọn theo đúng tiêu chuẩn đế sư, rồi lựa thêm bạn bè đồng trang lứa trong kinh vào cung học hành cùng." Nói xong y cúi xuống xoa đầu Ý Văn, dịu giọng hỏi, "Thúc thúc mời thầy cho cháu được không nào?"
Ý Văn dừng bút, có vẻ đã hiểu ra tầm quan trọng của việc y vừa nói.
Cô bé nhìn lên Lục Bình, chồng hai tay lên nhau cúi người vái chào, giọng nói non nớt chứa đựng cả quyết tâm: "Nhất định Ý Văn sẽ không làm hoàng thúc thất vọng ạ!"
Lục Bình bật cười, nét mặt lo lắng của Phó Dư cũng thả lỏng ra theo.
Phố lớn Chu Tước của thành Khải An lại trải thảm đỏ miên man hàng dặm nối vào tận cửa Minh Đức, lần cuối cùng trang hoàng hoành tráng đến thế cũng chính là buổi Nghiêm Nhận khải hoàn từ Bắc cương về triều.
Buổi sáng tinh mơ hôm quân Trấn Bắc về đến Khải An, đội ngũ đón tiếp ra trước cổng thành đứng chờ từ sớm, Lục Bình ngồi trong xe ngựa hoàng đế, trông ra đồng bằng mênh mông đằng trước ngẩn ngơ.
Chiến sự 1 năm cộng thêm hành trình đi về, đã quá 1 năm mất rồi.
Nghiêm Nhận nuốt lời. Lục Bình nghĩ.
Suốt hơn năm vừa qua Nghiêm Nhận gửi từ Ô Hoàn về rất nhiều tấu báo chiến sự, kể cả không có việc gì quan trọng hắn cũng sẽ tự tay viết một bức tấu thăm hỏi chuyện nhà, mượn danh nghĩa tình hình chiến trường để đưa khoái mã mang về Khải An. Bức thư dài dằng dặc chi chít chữ, đầu tiên báo cáo tình trạng cuộc chiến, cuối cùng mới thêm một đoạn nhớ nhung, lần nào cũng có chiêu trò văn vẻ riêng, song nét bút luôn luôn phóng khoáng đồng nhất lạ thường.
Mỗi lần nhấc bút hồi âm, ngoài dặn dò đối phương cẩn thận mọi việc thì Lục Bình cũng thường kể thêm ít chuyện lớn nhỏ trong thành Khải An, ví dụ Lục Tường với Quyền Quang đã thành hôn, sau đó không lâu Lục Tường mang thai, tất cả đều khỏe mạnh yên ổn.
Kết thư hồi âm, Lục Bình sẽ viết thêm một câu "Mong Viễn Sơn an" theo thói quen.
Trong hai phong tấu sớ sau chót, Nghiêm Nhận ý thức được là mình chưa thể quay về trong vòng 1 năm đúng như cam kết bèn sám hối một phen, miệng lưỡi dẻo ngọt, bảo là chờ hồi kinh xong Lục Bình muốn phạt hắn kiểu gì cũng được hết.
Nhưng mãi tới tận giờ Lục Bình vẫn chưa nghĩ ra là nên phạt đối phương kiểu gì đây.
Cuối cùng Lục Bình cũng trông thấy quân kỳ giơ cao xuất hiện đầu tiên trong tầm mắt.
Tiếng trống vang trước, nhạc hiệu nối theo, cánh hoa trên đất lăn mấy vòng theo gió rét, chẳng rõ vì sao mà Lục Bình chợt cảm giác lòng mình yên ả hơn bao giờ hết.
Y bước xuống khỏi xe, dém chặt áo choàng cho mình giữa cái lạnh vi vu, vươn dài cổ ngóng trông, thấy đằng sau quân kỳ là chú ngựa đang lao vun vút đón gió tiến lên, bóng người mặc giáp nhẹ đơn giản cưỡi trên lưng ngựa.
Lục Bình vội rảo bước lại gần, một nhóm nội thị lẫn đại thần bám sát theo sau.
Trải qua một năm điều động thăng giáng, quá nửa số đại thần đang đi theo đằng sau đã đổi thành người mới, không còn lải nhải ồn ã bên tai y nữa, giờ đều chỉ yên lặng cùng Lục Bình chờ đón quân Trấn Bắc đằng trước.
Càng lúc chiến mã cao lớn càng gần thêm.
"Ngưng!"
Chiến mã hất tung vó dưới ánh dương rồi ngay sau đó ngoặt đầu phanh lại. Tầm nhìn trước mắt Lục Bình bỗng chốc mịt mù hết cả.
Y nhớ lại lần Nghiêm Nhận quay về hồi trước, giáp trụ nặng nề lạnh băng khoác trên người, hắn xuống ngựa, gương mặt không một nụ cười, ngũ quan xa lạ cùng những lễ phép khách sáo khiến Lục Bình như ngã vào hầm băng.
Y chùi nước mắt, thấy người trên ngựa nhảy phắt xuống.
Nửa bên khuôn mặt Nghiêm Nhận đắm mình vào nắng ấm soi rọi giữa đông, Nghiêm Nhận gần như mặc nguyên bộ thường phục, chỉ khoác lớp giáp không tay rất mỏng, bước đi nhanh nhẹn thản nhiên.
Lục Bình quên cả cất lời.
Nghiêm Nhận tiến lại gần, quỳ một gối xuống trước, cao giọng hô: "Thần Nghiêm Nhận bái kiến bệ hạ. Thánh thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Vẫn cứ quy củ y hệt.
Lục Bình bỗng chốc ngẩn ngơ, quên cả việc cho Nghiêm Nhận đứng dậy.
Song Nghiêm Nhận đã tự động đứng lên từ lâu, nhìn Lục Bình, cong khóe môi cười rạng rỡ.
Vạn vật tan chảy, cỏ cây vươn mình gặp xuân.
Hắn nói: "Bệ hạ, thần về rồi đây."
——————
Kết thúc phần truyện chính