Trẫm Nào Biết Mưu Tính Gì Đâu

Chương 80: Ngoại truyện 2: Tuyến if: Giả sử Nghiêm Nhận tạo phản thật



Thời gian tuyến if: Đại khái tầm 1 tháng sau lần đầu Nghiêm Nhận về lại Khải An

Cảnh báo: Ép iu, drama quằn quại, có chi tiết mặc đồ nữ (Cố gắng hết sức tránh OOC)

 

——————

 

Lục Bình biết ngay sớm muộn gì cũng có ngày hôm nay.

Đầu tiên quân Trấn Bắc của Nghiêm Nhận vòng lên núi Long Thủ, tận dụng địa hình di chuyển xuống phía tây nam, liên thủ trong ngoài với Cấm quân ở cửa Tả Ngân Đài để xông vào Đông uyển, đánh thẳng tới Tây nội uyển cùng cung Thái Cực, nhanh chóng bao vây toàn bộ cung thành.

Lục Bình thì bị nhốt bên trong điện Thái Cực, không được thò chân ra ngoài cửa nửa bước. Y không thấy mặt Nghiêm Nhận, chỉ có Tông Vân dẫn hàng loạt binh sĩ đông đảo gác ở cửa điện.

Lục Bình hỏi Tông Vân: "Nghiêm Nhận đi đâu rồi?"

Tông Vân không đáp.

Lục Bình hỏi tiếp: "Bao giờ cậu ấy đến giết ta đây?"

Nét mặt thoáng biến đổi, nhưng Tông Vân vẫn không trả lời.

Sự tĩnh mịch đè nén bao trùm lên khắp cả cung thành, không có tiếng khóc lóc hay thét gào, chắc hẳn quân Trấn Bắc của Nghiêm Nhận không làm những hành động kiểu giết chóc phóng hỏa cướp của ấy. Nhưng sự yên tĩnh khác thường chỉ làm Lục Bình mỗi lúc một bất an.

Y vòng vào quay về phòng trong, hoang mang đi qua đi lại.

So với việc không muốn làm hoàng đế thì y càng không mong làm ông vua mất nước, kết cục sẽ thê lương vô cùng, rồi còn để lại ô danh thiên cổ trong sử sách, chết xong cũng chẳng có mặt mũi nào đi gặp hoàng huynh lẫn các bậc tổ tiên nhà họ Lục.

Nghĩ đến đây, nước mắt Lục Bình vô thức chảy ròng.

 

"Đại soái."

Âm thanh vang lên ngoài điện, Nghiêm Nhận đã quay lại.

Lục Bình run lẩy bẩy bước ra, gặp đúng Nghiêm Nhận đang nhấc chân qua cửa đi vào ngay đối diện, hắn đã cởi giáp trụ, chỉ mặc một bộ áo cổ tròn bình thường song gương mặt cực kì nghiêm nghị lạnh lẽo, không hề thấy nụ cười, biểu cảm y hệt mỗi lần Lục Bình gặp hắn kể từ sau khi hắn trở lại Khải An.

"Ngươi..." Lục Bình lên tiếng.

Chẳng phải Nghiêm Nhận tạo phản thành công rồi đó à? Sao cậu ấy vẫn không vui thế? Lục Bình nghĩ.

Nghiêm Nhận chỉ liếc Lục Bình mấy cái, quay đầu gọi: "Dẫn cậu ta xuống, làm theo những gì ta dặn."

Lục Bình hốt hoảng.

Một dàn cung nữ lạ mặt bước ra phía sau Nghiêm Nhận, bắt đầu lại gần vây quanh Lục Bình.

Người Lục Bình cứng đờ, y nhìn Nghiêm Nhận nốt một lần cuối rồi đành phải ngoan ngoãn đi theo nhóm cung nữ này sang sảnh tắm gội.

Từ từ đã, sảnh tắm?

 

Lục Bình kinh hoàng dõi theo nhóm này pha nước, thả thêm cánh hoa với bồ kết, xong xuôi thì chần chừ tiến lên định cởi quần áo của y ra.

"Để ta tự làm!" Lục Bình vội vàng che chắn khuy áo mình, khiếp sợ nói.

Y cởi hết sạch quần áo đang mặc rồi bước vào bồn tắm, bắt đầu tắm táp đầy bất an, suy nghĩ trong lòng rối tung rối bời.

Phần lớn số cung nữ đã lùi xuống cả, chỉ còn một cung nữ cúi gằm mặt mũi đứng cạnh trông y.

Lục Bình dứt khoát hỏi luôn: "Ngươi biết vừa nãy Nghiêm Nhận đi đâu làm gì không?"

Nào ngờ cung nữ này lại biết thật, cô ấp úng trả lời: "Ngài ấy, ngài ấy sang chỗ trưởng công chúa ạ."

Lục Tường?

Lục Bình nói ngay: "Lục Tường có sao không? Cậu ta sang đấy làm gì?"

Cung nữ lắc đầu: "Nô tì không rõ ạ."

Lục Bình nhớ là Lục Tường thích Nghiêm Nhận, đại khái hẳn Nghiêm Nhận cũng thích Lục Tường. Nhưng hiện giờ đảm bảo Lục Tường không thể yêu Nghiêm Nhận nữa, phía Nghiêm Nhận thì chưa chắc...

Đừng bảo là...

Lục Bình tự động liên tưởng đến tiểu thuyết từng đọc hồi nhỏ, tình yêu tréo ngoe quằn quại giữa quân vương triều mới và công chúa mất nước, yêu mà không có được, dây dưa chốn thâm cung...

Tự dưng y rùng hết cả mình, hình như tại nước lạnh quá hay sao ấy.

Cung nữ dẫn dắt mời y bước lên bậc thềm, lau khô người, rồi một bộ váy được giũ ra trước mắt y. Y nhận lấy nhìn thử, đây là chân váy quây màu hồng nhạt.

"..."

Đầu óc Lục Bình trống rỗng.

Y nhìn tiếp sang cái áo còn lại của bộ, ấy là một chiếc áo cổ tròn tay bồng màu ngà, phần ngực thêu hoa văn đôi thỏ nghịch phù dung to tướng, rõ rành rành là để con gái mặc.

Lục Bình hết hồn: "Đây là quần áo của Lục Tường à?!"

Cung nữ nhút nhát đáp: "Không phải đâu ạ, quần áo mới đấy ạ."

Lục Bình hiểu ra, đây chính là những gì Nghiêm Nhận dặn.

Nghiêm Nhận muốn bắt y mặc đồ nữ.

Rốt cuộc cậu ta định làm gì?!

Muốn giết chóc hay xẻo thịt thì cũng làm một đao kết liễu cho dứt khoát đi, sao còn nhất quyết bắt y phải mặc đồ con gái, định lôi y ra làm trò đùa ư? Xem y là bại tướng trong tay cho người khác cười chê, tranh thủ giết thời gian giải sầu?

Đúng là việc Nghiêm Nhận sẽ làm.

Phẫn nộ lẫn cay đắng trào dâng cuồn cuộn nơi nội tâm Lục Bình, y nói với cung nữ: "Ngươi sợ Nghiêm Nhận không?"

Cung nữ thật thà gật đầu.

Lục Bình nói: "Vậy ta xin ngươi, nghĩ cách lấy giúp ta một vật đang để ở giường ta với."

 

Cung nữ bước ra ngoài.

Lục Bình cắn răng, hạ quyết tâm mặc cái váy vào. Tiếp đó mấy cung nữ lại trở về sảnh tắm gội, bưng theo cái lược với mấy chiếc trâm cài thướt tha, chuẩn bị chải chuốt tô điểm cho Lục Bình.

"!!!"

Lục Bình bị họ giữ lại, cưỡng chế lau khô mái tóc còn đang ướt, búi lên rồi cài thêm trâm ngọc.

Giữa lúc hỗn loạn, cung nữ nhỏ trước kia quay về sảnh tắm gội, tham gia cùng mọi người hỗ trợ trang điểm cho Lục Bình, tiện thể dúi một thứ vào tay áo Lục Bình.

 

Vật lộn cả buổi, mãi rồi Lục Bình cũng được giải thoát, y thở hồng hộc, soi thử vẻ ngoài mình trong gương.

Giống hệt một cô gái.

Tóc tai chải chuốt chưa được hoàn hảo song vẫn có nét riêng, hoa văn đằng trước áo cực kì tươi tắn, váy cũng vừa người, nếu xoay vòng bung ra hẳn sẽ đẹp lắm. Nhưng rõ là cô nương trong gương chẳng còn lòng dạ đâu mà xoay với múa, viền mắt đỏ ửng, sắc mặt bi ai.

Y được dẫn đi rời khỏi sảnh tắm.

Nghiêm Nhận đang ngồi trên sập ở phòng ngoài, ngước lên trông thấy Lục Bình thì bỗng ánh mắt khựng lại. Hắn đứng dậy, chẳng nói gì cả, chỉ nhìn đăm đăm quan sát Lục Bình hồi lâu, đến nỗi Lục Bình thấy sởn cả gai ốc trong lòng.

Không biết đã ngần nào thời gian trôi qua, Nghiêm Nhận mới đưa mắt về. Hắn gọi tất cả mọi người đang có mặt trong điện: "Lui ra hết đi, không được vào nữa."

 

Thế là toàn bộ cung nữ, nội thị, quân Trấn Bắc rồi cả Tông Vân cùng khom người lùi xuống, đóng cửa điện lại, nhoáng cái ánh sáng đã tối hẳn đi.

Lục Bình hít sâu một hơi, hỏi: "Đạt Sinh, Thu Thủy với Chí Lạc ở đâu rồi?"

Nghiêm Nhận đáp lạnh lẽo: "Chưa chết."

Lục Bình hỏi tiếp: "Ngươi sang chỗ Lục Tường làm gì?"

Nghiêm Nhận cười gằn: "Ôn chuyện cũ."

Cái phản ứng này của hắn khiến Lục Bình cảm giác mình đã đoán đúng, y tức giận kêu: "Ngươi làm gì Lục Tường thế?"

Nghiêm Nhận nhíu mày: "Chẳng gì cả."

Dứt lời Nghiêm Nhận tiến lên trước, tầm mắt nấn ná qua lại quanh gương mặt xuống đến người Lục Bình. Rồi hắn nâng tay khẽ khàng chạm vào má Lục Bình như một hành động vô thức.

Đang giữa mùa xuân mà ngón tay chai ráp của hắn lại lạnh căm.

Lục Bình cắn chặt răng, rút dao găm từ tay áo ra bước tới vung tay chém.

Con ngươi Nghiêm Nhận chợt co rụt, hắn phản xạ lùi một bước ra sau cực nhanh, lưỡi dao sắc nhọn chỉ cứa rách vải áo ở lồng ng.ực hắn, không hề động được đến da thịt.

Lục Bình siết chặt con dao, mí mắt giật liên hồi.

Một lần bất thành thì hai lần.

Nghĩ vậy, Lục Bình lập tức tiến tới đâm tiếp, còn chưa kịp lại gần Nghiêm Nhận, Nghiêm Nhận đã chộp lấy cổ tay y.

Sức Nghiêm Nhận rất khỏe, hắn nhìn chằm chằm vào Lục Bình, ánh mắt đè nén giông tố đầy đáng sợ. Hắn hé môi: "Ngươi muốn giết ta?"

Lục Bình hoảng hốt trong lòng.

Nghiêm Nhận cười khẩy: "Giết ta bằng dao găm ta dạy ngươi dùng à?"

Khỏi chờ Lục Bình đáp lời, hắn kéo giật Lục Bình sải bước đi vào nội điện.

"Nghiêm Nhận, thả ta ra!"

Lục Bình thử giãy giụa nhưng Nghiêm Nhận đi nhanh quá, cái tay đang túm lấy y không cho phép phản kháng. Lục Bình bị hắn lôi vào nội điện, loạng choạng lảo đảo rồi ngã ra giường.

Nghiêm Nhận đè lên, một tay miết cằm y bắt y phải ngửa mặt ra nhìn thẳng vào mình.

Nước mắt Lục Bình bắt đầu mất kiểm soát trượt khỏi khóe mắt, cái tay đang bóp cằm y thả lỏng phần nào, Nghiêm Nhận cúi xuống định hôn y nhưng y nghiêng mặt tránh theo bản năng.

Đột nhiên lực từ hổ khẩu ở cằm đã lại nặng hẳn, Nghiêm Nhận nói: "Sao hả, chẳng phải hồi trước ngươi còn bảo ta hôn ngươi đấy còn gì, giờ không cho nữa à? Tưởng thích ta cơ mà, giờ lại muốn giết ta?"

Tình cảm vốn rất kín đáo bị lôi lên phơi ra lồ lộ như thế, lại còn bằng cái giọng điệu ấy, tự dưng dòng suy nghĩ của Lục Bình đứt phựt.

"Không phải dao vẫn đang trong tay ngươi kia à? Ngươi đâm đi xem nào." Nghiêm Nhận cong khóe môi cười.

Nụ cười này quá giống hắn của 3 năm về trước, toát ra vẻ hứng thú giễu cợt, bỗng nhiên Lục Bình quên mất dao găm hãy còn trong tay mình, quên luôn cả việc phải cử động thế nào.

Nghiêm Nhận chặn miệng y lại, hôn thật sâu.

Hơi thở nóng ấm dốc vào miệng Lục Bình, không còn là nụ hôn dịu dàng êm ả như 3 năm trước nữa mà biến thành cướp đoạt hệt gió rền bão táp, đầu lưỡi Nghiêm Nhận xâm chiếm khiến Lục Bình không tránh được đi đâu, nước mắt ứa ra, bèn cắn một phát hung tợn vào môi hắn, mùi tanh ngọt thoáng chốc lan tràn.

Nghiêm Nhận thả y ra, không tức giận mà chỉ quệt máu ở môi đi, xuống giường.

Giây lát sau hắn đã quay lại ngay, tay cầm theo một bó vải trắng ném lên người Lục Bình.

Chỗ vải trắng này do binh sĩ chuẩn bị sẵn, ý định ban đầu là để Lục Bình tự vẫn, hiện giờ lại tận dụng được vào việc khác. Nghiêm Nhận quấn vải vào cổ tay trái của Lục Bình, thắt nút rồi buộc đầu kia lên khung gỗ ở giường thật chặt.

Lục Bình phản xạ lại, sốt ruột cố giật cổ tay mình, nhưng rồi bất lực vì có kéo thế nào vải trói vẫn không hề suy suyển, cổ tay thì càng lúc càng đau thêm.

Không cần quá nhiều thời gian, tay phải cũng đã bị Nghiêm Nhận trói treo lên.

"Nghiêm Nhận, ngươi thả ta ra..." Hình như Lục Bình đã loáng thoáng hiểu ra Nghiêm Nhận sắp sửa làm gì.

Nhưng Nghiêm Nhận hoàn toàn không để vào tai, bắt đầu động vào váy của y.

Lục Bình kêu: "Ngươi làm thế với Lục Tường, giờ còn muốn làm thế với ta? Ta không thích ngươi nữa! Ta không thích ngươi nữa! Ngươi bỏ ta ra!"

Nghe vậy Nghiêm Nhận còn nở nụ cười, kéo giật váy y: "Không thích nữa à? Thế càng tốt."

 

Lục Bình không ngờ lý do Nghiêm Nhận bắt y mặc váy lại là vì thế.

Cũng không ngờ mình sẽ rơi vào kết cục như vậy.

Cho dù đến tận ngày hôm nay thì y vẫn còn thích đối phương, y thừa nhận.

Giống như hiện giờ, hai tay y bị quấn lấy kg nhúc nhích nổi, ngoài cảm giác đau đớn bao trùm còn có cả cơn xao động khó lòng miêu mô vượt ngoài tầm kiểm soát của y, thúc đẩy y vui thích trước những động tác của Nghiêm Nhận.

Biết sớm thì đã treo cổ đi cho xong, làm một quân chủ mất nước có khí phách đàng hoàng, đâu đến nỗi bị đẩy vào cảnh phải đón nhận người phía trên trong cái tư thế bẽ bàng vậy.

Y bị căng ra.

Y cảm giác được cơn đau khủng khiếp, bắt đầu ra sức gào khóc, giằng giật vải trắng ở cổ tay, miệng kêu la cầu cứu. Nhưng bên cạnh hết thảy y cũng cảm thụ thấy rõ cả niềm vui sướng không diễn tả nổi, nghe thấy cả âm thanh lạc nhịp bật ra từ sâu trong cổ họng mình.

Chúng như đang nói với y rằng y yêu Nghiêm Nhận, bất luận thế nào y vẫn yêu Nghiêm Nhận.

 

Có lẽ cảnh Lục Bình khóc khiến Nghiêm Nhận không chịu được, hắn lấy cả mảnh vải trắng phủ hờ lên hai mắt đã ướt đẫm của Lục Bình.

Lục Bình không nhìn thấy rõ, chỉ biết cầu xin: "Nghiêm Nhận, ngươi... chậm thôi được không?"

Quả nhiên Nghiêm Nhận giảm tốc thật.

Lục Bình cảm nhận thấy hơi thở phả vào đầu mũi mình, chắc là Nghiêm Nhận định hôn mình, y chờ đợi giây lát song mãi rồi nụ hôn vẫn chẳng đến, Lục Bình không nghĩ gì nữa, chủ động rướn người lên đòi hôn.

Y chạm phải khóe môi Nghiêm Nhận.

Y nghe thấy Nghiêm Nhận thở một tiếng não nề rồi áp mình xuống hôn y, động tác đột ngột tăng nhanh.

Tiếng kêu của Lục Bình bị chặn lấp quá sâu, biến thành thanh âm nghẹn ngào.

 

Chẳng biết đã trôi qua bao lâu, Lục Bình bắt đầu mệt nhoài kiệt lực, không còn sức mà kêu nữa, tuy mảnh vải trắng che mắt đã bị giật ra nhưng tâm trí y khá choáng váng mịt mờ, chỉ loáng thoáng nhận ra sắc trời bên ngoài tối dần, có vẻ sắp hết hoàng hôn.

Dường như vì thấy y không kháng cự nữa, Nghiêm Nhận bắt đầu nới lỏng vải trói cho y.

Hai tay bị treo ở tư thế gượng gạo trái ngược mãi lâu, vừa thả ra cái là Lục Bình bỗng cảm nhận được sự tự do chưa từng thấy. Y bất chợt hoàn hồn, gồng mình chống người định trèo khỏi giường chạy trốn.

Nào ngờ đã bị Nghiêm Nhận tóm gọn ngay.

Y bị cưỡng chế lật người lại, cảm giác chỗ mới vừa bị khai thác triệt để sâu xa lõa lồ ra trước ánh nhìn trọn vẹn của người sau lưng, y vùng vẫy tiếp theo bản năng song Nghiêm Nhận bao trùm lên y, lại bắt đầu một đợt mới.

 

Lục Bình bật khóc.

Hai tay y quờ quạng níu giật chăn gối quanh mình trong vô thức, kéo lôi thứ gì ra. Y nghiêng đầu trông thử, thấy là chỗ thư hồi trước mình giấu dưới gối, đã vung vãi khắp đầu giường từ lúc nào chẳng hay.

Những bức thư ấy chứa đựng nỗi nhớ triền miên ngày đêm suốt 3 năm nay của y, giờ lại xuất hiện ở đây vào đúng thời điểm sai lệch nhất, Lục Bình muốn duỗi tay nhét chúng về lại dưới gối.

Nhưng thực sự y không còn sức nữa, cứ nằm bò ra chăn, đầu óc nặng trĩu chỉ mong thiếp đi.

Mí mắt y vô thức khép lại, âm thanh bên tai lẫn trong não dần dà lùi xa, trước khi hôn mê triệt để, y loáng thoáng nghe có tiếng giấy ma sát sột soạt cạnh đó.

Hình như có người đã phát hiện, nhặt chỗ thư ấy lên.

Chắc là Nghiêm Nhận.

Y muốn mở mắt để ngăn cản, song sau cùng cơn buồn ngủ mệt nhọc đã chiến thắng nỗi xao động. Y cảm nhận được người kia bắt đầu bóc phong thư, giở giấy ra, đọc từng bức một, dường như phải lâu lắm.

Bầu không khí im lìm cứ kéo dài mãi bao lâu không biết.

Khoảnh khắc Lục Bình chỉ còn sót lại chút xíu ý thức cuối cùng, thân hình đằng sau áp sát rồi ôm ghì lấy Lục Bình thật chặt, kéo y vào lòng, cơ thể kề cận bên nhau.

Một giọt nước mắt nóng hổi rơi lên gò má Lục Bình.