Trẫm Nào Biết Mưu Tính Gì Đâu

Chương 82: Ngoại truyện 4: Ngoại truyện: Dăm ba chuyện Phó Hứa (Góc nhìn La Y)



1

Sở dĩ La Y quen biết Hứa Nham là vì cả hai từng cùng ở phường Vụ Bản.

Cậu cử nhân theo học Quốc tử giám này ở trong một căn nhà nhỏ thuộc phường Vụ Bản, căn nhà thấp bé thôi nhưng rất sạch sẽ, nằm chếch ngay phía sau nhà La Y. Cứ mỗi đêm khuya chuẩn bị đi ngủ, cô nhoài bên cửa sổ trông ra phía đó đều sẽ thấy nhà Hứa Nham vẫn đang sáng ánh đèn dầu.

Cậu Hứa Nham đấy đang đọc sách, cô nghĩ.

Nhưng hồi đó cả hai không thân thiết gì.

Có một lần tối muộn, La Y đang định ra chợ đêm mở sạp hàng, đi ra ngõ lại gặp phải gã say rượu tấn công quấy rối. Sức cô rất khỏe song vẫn không địch nổi đàn ông to béo thô bạo, đang lúc tuyệt vọng thì đột nhiên có cây gậy gỗ đập thật mạnh vào gã đàn ông.

Gã này ngã gục ngay trước mắt cô, Hứa Nham cầm gậy gỗ trong tay đứng đó.

Cậu ta thở d.ốc nhè nhẹ, có vẻ đã phải dồn hết tất cả sức lực. Cậu ta nhìn La Y, biểu cảm nhạt nhòa: "Sau này đừng ra đường buổi đêm nữa."



La Y quyết định học võ.

Những khi rảnh rỗi, cô sẽ thử cầm một cây gậy thật dài giả làm thương hoặc kiếm, vung vẩy múa may trong sân, luyện tập cũng ra dáng phết.

Từ đó trở đi, không còn gã say nào dám chặn đường cô giữa khuya nữa.



2

Một người La Y chưa từng gặp bao giờ ghé nhà Hứa Nham.

Không rõ người này là con cháu vương công quý tộc nào, trông rất cao ráo, đeo ngọc bội leng keeng khắp người, đi lại thoan thoắt như một cơn gió bao bọc trong hào quang rực rỡ chói lóa.

Anh ta rất nhiệt tình, mỗi lần ghé sang đều mừng rỡ vui vẻ, còn mang theo đủ loại thịt thà, hoa quả, sách vở, bút giấy mực nghiên rồi những thứ đồ chơi nho nhỏ hay ho.

Anh ta đến tìm gặp Hứa Nham nhưng Hứa Nham luôn không được thân thiện lắm với vị khách không mời mà đến này, thoái thác mãi rồi chỉ nhận mỗi sách và đồ văn phòng phẩm, các thứ khác đều từ chối hết.

Quý công tử rất hụt hẫng, vì không mang về được nên bèn tặng hết đồ đạc cho hàng xóm láng giềng chung quanh. Chính vậy nên mọi người đều rất chào đón anh ta.



3

Sau ấy, La Y còn từng trông thấy quý công tử và Hứa Nham đi chung với nhau ngoài phố chợ.

Cô nghe thấy đầy tớ đằng sau gọi anh ta là "nhị công tử", người ngoài thì xôn xao bàn tán vế anh ta là "nhị lang nhà họ Phó", mới biết chắc hẳn cậu nam nhi áo gấm đây có họ hàng gì với hoàng hậu nương nương đương triều.

Bóng lưng Hứa Nham vẫn gầy gò hệt như mọi khi, song công tử nhà họ Phó bước đi nhanh nhẹn, có vẻ tâm trạng rất tốt, cứ nghiêng đầu sang nói gì đó với Hứa Nham, miệng thao thao bất tuyệt chưa thôi một khắc nào.

Đúng lúc ra đến đoạn đầu phố phồn hoa nô nức nhất, ngựa xe như nước áo quần như nêm, có kẻ kéo xe đi ngang la lối xô đẩy, va phải hẳn mấy người. Nhị công tử Phó lập tức kéo lấy cánh tay Hứa Nham vào trong cùng lối đi để che chắn, nhưng để giữ khoảng cách lịch sự anh ta không áp sát vào Hứa Nham mà đứng tách ra một khoảng.

Xe đẩy quệt qua cứa vào cánh tay anh ta, chính mắt La Y chứng kiến.

Lúc này đầy tớ ở sau chạy theo định kiểm tra vết thương cho nhị công tử. Song nhị công tử đánh mắt ra lệnh, ý bảo bọn họ đừng làm ầm lên.

Bước chân Hứa Nham khựng lại, cậu ta hỏi: "Sao thế? Bị đâm phải à?"

La Y trông thấy nhị công tử Phó toét miệng cười toe.

"Có đâu, ta hơi bị đỉnh, vậy mà cũng tránh được!" Anh ta nói.



4

Mùa đông năm Chính Chí thứ 9, trận tuyết đầu tiên của thành Khải An đổ xuống trong đêm, nó ghé đến rõ muộn màng mà xơ xác.

Khi đó, La Y vừa mới trở thành hộ vệ thiếp thân của Hứa Nham.

Hứa Nham đi ra khỏi lầu rượu ở phố Vĩnh Hưng, La Y đưa áo choàng cho cậu ta, báo với cậu ta là Tống Tư Nguyên đã rời thành an toàn, lên đường xuôi nam.

Sắc mặt Hứa Nham thoáng đỏ gay, chắc là tại uống rượu. Cậu ta gật đầu, chui vào xe ngựa rồi gọi: "Đi, đi tìm Lý Văn Nghiệp."

Suốt dọc đường La Y cứ nghĩ mãi, càng nghĩ càng khó hiểu.

Phố vắng bóng người, cô tìm cơ hội hỏi vọng vào trong xe ngựa: "Sao đại nhân phải cứu Phó Dật? Ngài cứ chắc chắn Lý Văn Nghiệp sẽ xin cứu trợ từ doanh Sóc Phương thế ư? Nếu đêm nay không ai đi cầu cứu doanh Sóc Phương thì việc này chẳng liên can gì đến mình nữa. Nhưng một khi Phó Dật vào cung, bất luận trong cung ai thắng thì mình đều sẽ dính dấp liên lụy cả."

Người trong xe không trả lời.

"...Liệu đại nhân đã nghĩ đến chưa, nếu Phó Dật không thành công là mình sẽ bị Ngô vương tính sổ đấy." La Y nói tiếp.

Lát sau, cô nghe thấy tiếng thở dài rất khẽ bên trong.

Hứa Nham thấp giọng đáp: "Có rất nhiều việc, lâu nay đều không bóc tách rõ được đâu."



5

Cũng là một đêm rét hoang vu như thế, màn mưa đầu thu hắt ướt vó ngựa, xe tròng trành chao đảo khủng khiếp.

"Phó Dật?"

La Y nghe thấy tiếng gọi, hóa ra Hứa Nham tỉnh dậy rồi.

Cô vén rèm lên: "Đại nhân."

Không rõ vì sao, cô cảm giác khoảnh khắc trông thấy cô, có sự hụt hẫng thoáng vụt qua mắt Hứa Nham, chắc là bởi "Phó Dật" mà cậu ta gọi không còn ở cạnh nữa. Hứa Nham hỏi: "Mình thoát được ra ngoài rồi à?"

"Đúng rồi."

Hứa Nham im lặng giây lát rồi nói: "Cô có mệt không? Nếu mệt thì vào đây nghỉ đi, để ta ra đánh xe cho."

La Y đáp: "Ta không mệt. Chắc không cần gấp gáp thế đâu, hiện giờ là an toàn rồi."

Hứa Nham lắc đầu: "Phó Dật chỉ nói sẽ bỏ qua cho mình lần này chứ chưa nói sẽ tha tiếp lần sau." Cậu ta nói, "Nếu bị đuổi kịp lần thứ hai, cậu ta sẽ không nể tình nữa đâu."

Vậy nên phải xuống phía nam, cả đời không về lại Khải An nữa.



6

Mới nửa năm trôi qua, La Y với Hứa Nham đã bị ép quay trở lại Khải An.

La Y bị nhốt trong một tòa nhà ở ngoại ô kinh thành, nghe nói tòa nhà này là của Phó Dật, nằm ngay gần doanh Sóc Phương. Cô với Hứa Nham chỉ cách nhau đúng một khoảnh sân, các binh sĩ Sóc Phương trông nom không cho phép cô với Hứa Nham gặp nhau.

Cô biết Phó Dật đang đề phòng cô, đề phòng cô dẫn Hứa Nham bỏ chạy lần nữa.

Nhưng cô khắc có cách.

Một hôm, cô tranh thủ buổi đêm người hầu ở ngoài không đông lắm, lén lút khom mình lẻn vào sân viện sát cạnh, song lại nghe thấy tiếng Phó Dật.

"Hồi trước ngươi bảo Lương Hãn Tùng muốn chứng thực tội danh tạo phản cho Nghiêm Nhận, quả nhiên là đúng."

La Y thảng thốt —— cô thấy bảo Phó Dật không thường đến đây, mỗi lần ghé cũng chỉ xác nhận xem Hứa Nham có chạy trốn không rồi sẽ nhanh chóng ra về cơ mà.

Lần này hai người họ lại còn trò chuyện hẳn hoi. La Y nấp sau tường nghe trộm, thấy Hứa Nham với Phó Dật bình thản thảo luận vụ việc Nghiêm Nhận, xong xuôi thì Phó Dật gọi tì nữ trông chừng Hứa Nham vào để hỏi:

"Đợt vừa rồi cậu ta có thử bỏ trốn buổi đêm không?"

Tì nữ đáp: "Không hề ạ."

Hứa Nham nói thêm tỉnh bơ: "Thống lĩnh Phó muốn biết liệu ta có trù mưu gì không, thì ngủ lại đây một đêm là hiểu ngay mà?"

"..."

Phó Dật nói: "Ngươi lại muốn bảo ta thả ngươi đi chứ gì?"

Sau một lát im lìm, giọng Hứa Nham mới vang lên: "Ta không đi được. Ngươi cũng biết mà, ngoài người của ngươi ra còn có tai mắt bên Nghiêm Nhận giăng đầy trong phạm vi 1 dặm quanh cửa. Hắn không tin ngươi."

Phó Dật cười khẩy một tiếng: "Chẳng sao cả. Tự ta chuốc lấy."

Tiếp đó là tiếng bước chân không hề vững vàng dần dà đi xa, Phó Dật đã về.

La Y quyết định không sang tìm Hứa Nham nữa.



7

Huyện Khoáng Sơn cằn cỗi hẻo lánh, tội phạm hoành hành, bách tính cực khổ.

La Y xuất thân bình dân còn thấy khó lòng chịu đựng nổi điều kiện ở đây, ấy vậy mà Hứa Nham thích nghi cực tốt, nhậm chức vỏn vẹn một năm, vận dụng cả biện pháp mềm rắn, vừa gần gũi vừa thị uy, cuộc sống người dân Khoáng Sơn đã có chuyển biến rõ rệt.

1 năm sau, Hứa Nham gửi quận thú xin phê duyệt bàn học và sách vở cho trường tư thục, một loạt đồ đạc cần thiết nhanh chóng được vận chuyển vào Khoáng Sơn, thấy bảo là vật tư buôn bán chính ngạch giữa Thượng Lạc và Hoa Châu.

La Y phụ trách kiểm đếm số lượng, nhưng rồi cô bắt gặp một người cực kì quen thuộc giữa nhóm quan võ đến từ Hoa Châu, ấy là Phó Dật.

Khó lòng nói rõ là ngoại hình Phó Dật có thay đổi gì không, anh ta vẫn cao ngất tuấn tú, phong thái xuất chúng, đi đứng bình thường thôi mà dường như xung quanh toát ra vẻ phấn chấn sáng ngời, song chỗ ngọc bội vòng vèo trên người đã biến mất, thiếu nét giàu sang mà lại chững chạc hơn hẳn.

Phó Dật cũng nhìn thấy cô, gật đầu cười với cô.

La Y do dự bước tới gần: "...Tham quân Phó."

Phó Dật cười cười: "Giờ ta thăng lên làm tư mã rồi."

Có lẽ nhờ sự thanh lọc của thời gian, hoặc do hai bên đều đang ở nơi đất lạ tha hương, việc qua cảnh đổi, mâu thuẫn ngày xưa chẳng còn nặng nề mấy nữa.

La Y hỏi: "Sao tư mã Phó lại đến phải đến tận đây làm lụng?"

Phó Dật bảo: "Không phải tự ta muốn đi đâu mà tại vừa khéo mới thăng chức, không thì việc này cũng chẳng đến lượt ta."

Chờ kiểm đếm các thứ xong xuôi, La Y nghĩ ngợi rồi chủ động nói thêm: "Đằng nào cũng tới rồi, hay là tư mã Phó gặp đại nhân nhà ta một lát?"

Tốt xấu gì cũng từng quen thân.

Nào ngờ ánh mắt Phó Dật lộ ra vẻ ngần ngừ, rồi sau anh ta lắc đầu: "Không cần đâu."



Tối hôm ấy La Y quay về phủ Hứa Nham, kể với Hứa Nham việc Phó Dật đến Khoáng Sơn.

Đám ếch trong ao đầm cứ kêu oàm oạp chẳng dứt giữa đêm hè, cùng lúc đó, góc tường vườn hoa cũng có tiếng động khe khẽ không dễ phát hiện.

La Y lập tức cầm dao tiến lên: "Ai?!"

Cô đuổi theo, thấy một bóng người trớ trêu lật đật xuất hiện dưới tán cây ngọc lan nằm sát bờ tường. Có làn gió thổi qua, mùi thơm nồng nàn của ngọc lan xộc vào mũi, một cánh hoa buông rơi đáp lên vai Phó Dật.

"Đi, đi nhầm chỗ mất rồi." Nét mặt Phó Dật phải gọi là gượng gạo lồ lộ.

Dứt lời anh ta xoay người định trèo tường theo lối cũ trở về, mỗi tội nhấc tay nhấc chân cùng bên, bộ dạng tương đối lếch thếch.

La Y ngoái đầu, thấy Hứa Nham đứng trong mái hiên đang thảng thốt nhìn theo bóng lưng kia.

Phó Dật ở góc tường khựng mất giây lát, rồi lại quay đầu vào, cười với Hứa Nham: "Thôi vậy, đằng nào cũng lỡ đi nhầm rồi, tiện thể xin Hứa đại nhân chén rượu đi."

La Y tiếp tục ngoái đầu, thấy vẻ kinh ngạc trong mắt Hứa Nham đã tan bớt, thay vào đó là nụ cười thấp thoáng.



8

Sau ấy, thỉnh thoảng Phó Dật sẽ từ Hoa Châu ghé sang Thượng Lạc, đi đi về về giữa hai nơi.

Có khi vì chuyện công có khi lại vì chuyện riêng, anh ta sẽ luôn nán lại hai ba hôm mới về. Mỗi lần anh ta quay về, La Y lại biết ngay chắc chắn rồi sẽ có lần sau ghé tiếp nữa.

Nhưng La Y rất hiếm thấy hai người trò chuyện gì, thứ nhất là thường chỉ khi ở một mình hai người họ mới âm thầm trao đổi, thứ hai, La Y đang quen một tiên sinh dạy học ở Khoáng Sơn, sắp sửa lập gia đình.

Đôi khi quay lại thăm phủ Hứa Nham, cô cũng may mắn tham gia vào với đề tài của họ.

Phó Dật nói: "Hiện giờ Khoáng Sơn ngày một cải thiện, có khi sau này ngươi còn được thăng chức điều chuyển về Khải An nữa đấy."

Hứa Nham nói: "...Ta không muốn về Khải An."

Phó Dật ngớ ra rõ rệt, La Y cũng ngơ ngác mất giây lát, há miệng: "Thế sao mà..."

"Quê ta ở Hoa Đình, nếu tương lai có cơ hội thì ta mong bệ hạ sẽ cho phép ta về Giang Đông hơn." Hứa Nham điềm tĩnh nói.

Dường như cậu ta chẳng thấy mình thuộc về Khải An, cũng hiểu Khoáng Sơn sẽ không phải nơi dừng chân sau cuối, nhưng Hứa Nham một lòng thương nhớ vùng Giang Đông đến thế, bỗng dưng La Y thấy buồn rười rượi.

Dẫu sao cũng đã là chủ tớ theo nhau suốt bao lâu nay, cô lập gia đình ở Khoáng Sơn, nếu Hứa Nham đến Giang Đông thì cách xa trời nam biển bắc, khó lòng gặp lại lần nữa.

Phó Dật cũng im lặng mãi lâu. La Y nghĩ, chắc là cảm xúc của họ cũng như nhau.

Mục đích của Hứa Nham rất rõ ràng, thành ra cậu ta lại hơi dứt khoát với người bên cạnh.



9

Rất nhiều năm sau, cuối cùng La Y cũng gặp lại Hứa Nham lần nữa ở Hoa Đình.

Nữ hoàng kế vị, trời yên biển lặng, ngay đến thái thượng hoàng cũng đã buông tay triều chính đi ngao du tứ hải với hầu gia Trấn Bắc. Mọi người đều ngày một nhàn hạ, đúng dịp vừa qua khoa cử, trường lớp rảnh rỗi, La Y đưa chồng với con gái đi dọc Trường Giang về phía đông, tới Giáp Châu bèn ghé vào gặp Hứa Nham.

Hiện giờ Hứa Nham đang là tri châu Giáp Châu, nơi đây tấp nập hơn hẳn Thượng Lạc, đường thủy đường bộ đan xen ngang dọc, người họp chợ chen đầy trên cầu đá vòm. Đang đi tới phủ Hứa Nham thì gặp đúng mưa nhỏ, từ đằng xa, La Y trông thấy xe ngựa nhà họ Hứa dừng lại trước cổng chính, một người bước xuống.

Vạt áo sượt qua viền xe mà người này chẳng hề bận tâm, chỉ mở ô quay lại rồi duỗi tay về phía khoang xe ngựa giữa mưa, đỡ Hứa Nham xuống xe.

"Quốc cữu gia?!" Cô ngạc nhiên buột miệng thốt lên.

Người xuống xe mở ô trước ấy chính là Phó Dật.

Trông thấy La Y, đầu tiên Phó Dật rất bất ngờ, sau ấy bất đắc dĩ cười bảo: "Nói nhỏ thôi, quốc cữu gia gì chứ..."

Tân hoàng vừa mới lên ngôi là cháu gái đằng ngoại của Phó Dật, thái hậu thả rèm chấp chính là chị cả dòng chính của Phó Dật, gọi "quốc cữu gia" rất hợp tình hợp lý nhưng Phó Dật lại rất gượng gạo trước cách xưng hô này.

Hứa Nham dẫn mọi người vào nhà, La Y nghe Phó Dật giải thích: "Gia huynh đã về Khải An tiếp nhận lại Cấm quân, huynh ấy mới là quốc cữu, ta chỉ là một quận úy ở Giáp Châu thôi."

"Thế hai người..." La Y trông hai người đang đi song song với mình, không dám hỏi thành lời thắc mắc trong bụng.

Rồi cô nghĩ, kể cả có hỏi thì thực ra cũng biết thừa đáp án rồi ấy mà.

Bởi vì cô trông thấy Hứa Nham đẩy cán ô sang, tránh cho vai trái của Phó Dật dính mưa, còn Phó Dật thì cười cười cầm ô xáp lại gần cậu ta hơn nữa. Gió nhẹ mưa phùn đang rả rích đổ xuống ấy mang sự dịu dàng đặc trưng chỉ có ở Giang Đông cuối xuân.