Lần thứ mười thở dài, Thôi Oánh quay sang nhìn Tần Kim Chi:
“Ta thấy bây giờ chúng ta y như kẻ trộm.
Sao lại phải ngồi trên mái nhà người ta thế này?”
Tần Kim Chi liếc nàng một cái:
“Chẳng lẽ ngươi muốn giống ở Vi phủ lần trước, ta dẫn người xông thẳng vào?”
“Thôi thôi, ta thấy thế này rất ổn, nhỏ giọng một chút, đừng để người khác phát hiện.”
Nghĩ đến lần trước hồn phách đều bị dọa mất ba phần, Thôi Oánh vẫn còn rùng mình.
Những cảnh m.á.u me kinh khủng như thế, nàng thà đừng gặp thì hơn.
Nhóm người vòng vèo bảy tám ngả thì đến một cái viện.
Vân Tước chỉ vào đó, ban ngày nàng đã lén theo nha hoàn kia vào đúng viện này.
Đột nhiên, bên trong truyền ra tiếng kêu khóc ai oán như quỷ gào sói hú.
Chớp mắt, viện sáng rực đèn đuốc.
Chỉ thấy một nữ tử tóc tai rối bời đang đuổi theo một tiểu nha hoàn.
Toàn thân nàng co giật, ánh mắt điên cuồng, trông cực kỳ đáng sợ.
“Nhanh, trói tiểu thư lại!”
Một đôi phu thê trung niên vội vàng bước nhanh vào.
Thôi Oánh chỉ hai người đó:
“Chính là Trịnh tế tửu và phu nhân của ông ta!”
Vậy thì cô nương bị trói lại hẳn là Trịnh thất tiểu thư.
Vân Tước lại chỉ sang tiểu nha hoàn đang khóc lóc gọi “tiểu thư” bên cạnh.
Chính là nha hoàn trong thư trai lúc sáng.
“Chu Tư Vân! Trả mạng cho ta!”
Trịnh thất tiểu thư khàn giọng gào lên.
Tiểu nha hoàn sợ run lẩy bẩy, quay sang Trịnh Hồng Văn kêu:
“Lão gia! Đây không phải giọng của tiểu thư!
Đây… đây là giọng của Diêu di nương!”
“Lão gia, người phải làm chủ cho Diêu nhi, con của ta chính là bị Chu Tư Vân hại chết!”
Mọi người xung quanh mặt mày biến sắc.
Trịnh phu nhân lập tức quát:
“Thất tiểu thư phát bệnh điên loạn, nói năng hồ đồ, còn không mau bịt miệng nàng lại!”
Trịnh thất tiểu thư vẫn gào:
“Lão gia! Hãy vì Diêu nhi mà làm chủ!”
Toàn thân nàng co giật, ngất xỉu.
Tiểu nha hoàn hoảng hốt kêu lên:
“Tiểu thư bị Diêu di nương nhập xác!
Diêu di nương quay về báo thù rồi!
Có ma! Có ma!”
Trịnh phu nhân lao đến tát một cái:
“Nói bậy! Cái gì mà Diêu di nương!
Mau đưa thất tiểu thư về phòng!”
Bà ta quay sang Trịnh Hồng Văn:
“Lão gia, tiểu Thất chỉ là phát bệnh thôi, người nghìn vạn lần đừng tin thật.”
Trịnh Hồng Văn mặt mày âm trầm:
“Đi mời đại phu cho tiểu Thất, ngươi theo ta vào thư phòng!”
Sắc mặt Trịnh phu nhân khựng lại, miễn cưỡng theo sau.
Trong sân, người hầu xử lý mọi chuyện trôi chảy, tựa như cảnh tượng này đã xảy ra không ít lần.
Thôi Oánh nhìn Tần Kim Chi, gãi má:
“Diễn xuất của Trịnh thất tiểu thư cũng hay thật.”
Tần Kim Chi khẽ cười.
Vừa rồi ba người họ đều thấy rõ, khi Trịnh thất tiểu thư được đưa đi, nơi khóe môi còn nở nụ cười đắc ý.
Rõ ràng là giả vờ bị ma nhập.
Đợi sân yên ắng, Vân Tước ném mê hương vào phòng hạ nhân, canh chừng ở cửa cho hai người.
Thôi Oánh còn loay hoay cậy cửa sổ thì Tần Kim Chi đã trực tiếp đẩy cửa mà vào.
“Ngươi làm gì vậy?”
Nàng hốt hoảng hạ giọng.
Tần Kim Chi thản nhiên ngồi xuống bàn.
Thôi Oánh đành lén lút theo vào.
Dưới ánh trăng, Thôi Oánh ra hiệu hỏi:
Giờ làm gì?
Tần Kim Chi chỉ ghế, ý bảo nàng ngồi xuống.
Hai người đều có võ công, lập tức nhận ra người nằm trên giường không hề ngủ, hơi thở khác hẳn.
Thôi Oánh trợn tròn mắt:
Giờ phải làm sao?
Tần Kim Chi cất tiếng:
“Thất tiểu thư, giả vờ ngất chẳng thú vị đâu.
Hay ta nên gọi ngươi là Mộc Lan tiên sinh?”
Người trên giường rõ ràng khựng lại.
Một lúc sau, mới chậm rãi đáp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Các ngươi là ai?
Nếu muốn tiền, trên bàn trang điểm có đủ nữ trang, cứ lấy đi.”
Ngón tay Tần Kim Chi gõ nhẹ lên bàn:
“Ngươi giả thần giả quỷ, là để báo thù?”
Nội tình hậu viện trong các phủ vốn dơ bẩn, nàng nghe không ít.
Trịnh Thất im lặng chốc lát:
“Ta nghe không hiểu ngươi nói gì.”
Tần Kim Chi mỉm cười:
“Thả lỏng đi, ta không quan tâm việc nhà ngươi.
Ta đến tìm ngươi viết một cuốn thoại bản.”
Người trên giường ngẩn ra:
“Thoại bản gì?”
Giữa đêm hôm khuya khoắt xông vào phòng khuê nữ, chỉ vì một quyển thoại bản?
“Đào Hoa Nữ Hiệp.”
Nghe xong, Trịnh Thất lập tức hất chăn xuống giường:
“Các ngươi điên rồi sao?
Thúc bản mà cũng thúc đến tận nhà người ta!”
Thoại bản của nàng bán chạy, người đọc đông đảo.
Chủ tiệm sách từng nói, độc giả cuồng nhiệt không ít.
Trịnh Thất tưởng Tần Kim Chi và Thôi Oánh cũng là loại độc giả đó.
Nàng giận dữ thắp đèn, ánh sáng vừa chiếu lên mặt Tần Kim Chi, lập tức quỳ rạp:
“Quận… quận chúa?”
Tần Kim Chi nhướng mày:
“Ngươi nhận ra ta?”
Trời ạ! Ai nói cho ta biết, thì ra Kim Chi quận chúa lại mê thoại bản của ta đến mức này?
“Ngày người hồi kinh, ta đã thấy ở trên phố.”
Nàng ra đó tìm cảm hứng viết chuyện mới, nghe nói vị quận chúa này có cuộc đời đặc sắc.
Không ngờ lại tận mắt thấy người đánh gãy răng hoàng tử.
Chuyện này tổn hại thể diện hoàng gia, nàng chẳng dám viết, nhưng gương mặt ấy thì vĩnh viễn khó quên.
Tần Kim Chi thản nhiên:
“Thoại bản của ngươi lan truyền trong dân gian rất rộng rãi, nhưng chưa đủ sức ảnh hưởng.
Ta muốn ngươi viết lại, để Đào Hoa Nữ Hiệp trở thành anh hùng trong lòng bá tánh.
Tốt nhất là có thể hô một tiếng, trăm người hưởng ứng.”
“Cái gì?”
Trịnh Thất mặt mày khó xử, đúng là độc giả cuồng loạn rồi.
Người khác thì còn dám từ chối, nhưng quận chúa thì nàng không dám.
Thôi Oánh cau mày:
“Thì ra ngươi thật sự đến đây để thúc bản sao?”
Tần Kim Chi nhận lấy đèn dầu, soi sang Thôi Oánh:
“Sợ ngươi viết không nổi, ta mang nữ hiệp đến đây cho ngươi rồi.”
Trịnh Thất nhìn sang, suýt nghi ngờ mắt mình bị ma che.
Không phải tiểu thư nhà Thôi thừa tướng đó sao?
Đầu nàng muốn nổ tung.
Khoan, khoan đã.
Kim Chi quận chúa mang theo Đào Hoa Nữ Hiệp, đến ép nàng viết bản mới của Đào Hoa Nữ Hiệp.
Mà Đào Hoa Nữ Hiệp lại chính là thiên kim Thôi phủ, Thôi Oánh tiểu thư?
Nàng đang nằm mơ sao?
Hơn nữa, chuyện hai người ba năm trước đã ầm ĩ khắp kinh thành.
Sao giờ lại ở cùng nhau?
Không phải kẻ thù sao?
Sao lại nửa đêm chui vào phòng nàng?
Sao lại biết nàng chính là Mộc Lan tiên sinh?
Cứu nàng với!
Tần Kim Chi nhìn thất tiểu thư đã ngây ngẩn:
“Ta chỉ cho ngươi ba ngày.
Nếu viết không ra, ta sẽ nói với phụ thân và kế mẫu ngươi rằng ngươi đang giả thần giả quỷ.”
Thôi Oánh trừng mắt:
Làm sao ngươi biết bà ta là kế mẫu?
Tần Kim Chi không đáp, chỉ bảo Trịnh Thất:
“Nhưng nếu ngươi viết hay, bản quận chúa sẽ ban cho ngươi một ân điển.”
Trịnh Thất sững người, lập tức hỏi:
“Làm xong thì ta tìm quận chúa ở đâu?”
Tần Kim Chi ánh mắt thoáng cười:
“Ba ngày sau, khi ta thấy thoại bản mới, tự nhiên sẽ đến tìm ngươi.”
Dứt lời nàng xoay người bước ra.
Thôi Oánh vội vã theo:
“Ngươi chỉ vì một quyển thoại bản mà đêm hôm dẫn ta đột nhập Trịnh phủ?
Nếu bị phát hiện, phụ thân đánh ta c.h.ế.t mất!”
Ra khỏi phủ, Tần Kim Chi nhìn nàng đang tức tối, khẽ nói:
“Nữ hiệp, đến lượt ngươi hành hiệp trượng nghĩa rồi!”