Trấn Bắc Vương Phủ Có Một Quận Chúa Điên

Chương 112: Vui Vẻ Hết Thảy



Ánh mắt của Thôi Oánh tràn đầy hoài nghi, như muốn hỏi thẳng:

Ngươi điên rồi sao?

 

“Ta nghe phụ thân nói, sáng nay không ít đại thần đã dâng tấu xin hoàng thượng thu hồi binh quyền của Trấn Bắc Vương.

Một khi binh quyền bị tước, Trấn Bắc Vương phủ các người sẽ ra sao, khó mà đoán được.

Hoàng thượng còn chưa mở miệng, ngươi đã ngang nhiên đánh thẳng đến cửa.

Chẳng phải tự đem cán d.a.o dâng cho người ta nắm ư?”

 

Thỏ c.h.ế.t thì chó săn bị làm thịt, chim tận thì cung bị giấu đi.

Một đại tướng công cao lấn chủ, khi đã mất binh quyền, tất sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp.

 

Tần Kim Chi chăm chú nhìn bàn cờ:

“Nếu không để hoàng thượng bị ép buộc thu hồi binh quyền Tần gia.

Thì làm sao thể hiện được rằng quân - thần vốn dĩ chẳng còn một lòng?”

 

Bao năm nay, điều mà đám thế gia kinh thành mong mỏi nhất chính là họ Tần và họ Tiêu không còn gắn kết như sắt thép.

Giống như nàng đang chia rẽ thế gia, bọn họ cũng đang chia rẽ Trấn Bắc vương phủ.

Trong ván cờ này, chẳng ai có thể độc hưởng yên bình.

 

Thôi Oánh dần nghiêm mặt:

“Ngươi không sợ ta đem những lời này bẩm với phụ thân sao?”

 

Hoàng thượng bị thế gia kiềm chế, mà thế gia cũng bị Trấn Bắc quân ở sau lưng hoàng thượng khống chế.

Thu hồi binh quyền của Trấn Bắc Vương, ai nấy đều hiểu rõ: từ đó quân - thần sẽ chẳng còn là đồng minh.

Vậy mà Tần Kim Chi lại nói trắng ra rằng đây chỉ là màn kịch của hoàng thượng cùng Trấn Bắc vương phủ.

 

Tần Kim Chi khẽ cười:

“Lấy Thôi gia làm con tốt đầu tiên để ra tay, cũng chẳng tệ.”

 

Thôi Oánh mím môi, chỉ cảm thấy trước mặt mình là một con quỷ!

Nàng đương nhiên không dám nói cho phụ thân.

Bởi giờ đứng cùng phe Tần Kim Chi, cũng chính là đứng về phía hoàng thượng.

Nếu để lộ cơ mưu, Thôi gia ắt sẽ là kẻ đầu tiên bị trảm.

 

Thôi Oánh vẫn còn hoang mang:

“Nhưng một khi binh quyền đã bị phân tán, muốn lấy lại e rằng chẳng dễ dàng gì.”

 

Tần Kim Chi nhấc một quân đen:

“Ai nói phân tán binh quyền là phải giao cả quân đội ra ngoài?”

 

Chỉ cần ở cạnh Tần Kim Chi, đầu óc Thôi Oánh liền thấy đau nhức.

“Không giao quân thì còn gọi gì là phân quyền?”

 

Tần Kim Chi ngẫm nghĩ thế cờ:

“Đương nhiên phải giao, nhưng giao ra sao, giao cho ai…

Phải xem mấy vị đại nhân kia thực sự muốn gì.”

 

Thôi Oánh kinh ngạc:

“Ý ngươi là… giao quân cho hoàng thượng?

Nhưng một khi đã nộp cho hoàng thượng, cuối cùng cũng sẽ bị phân tán, khác gì đâu?”

 

Quân đen rơi xuống, giọng Tần Kim Chi vang lên:

“Chín mươi vạn Trấn Bắc quân đang ở biên ải.

Ta ở kinh thành làm con tin, đám lão thần ấy đâu có sợ.

Họ chỉ sợ mười vạn binh ngay ngoài thành kia thôi.”

Mười vạn quân ấy giống như lưỡi kiếm treo trên đỉnh đầu bọn họ.

 

Đây là lần đầu Thôi Oánh thấy có người xem chuyện bản thân làm con tin nhẹ bẫng như vậy.

Ngày trước nàng từng tính kế đẩy Tần Kim Chi xuống nước cũng chính vì điểm này.

Khi ấy nàng chưa biết rõ bản chất của Tần Kim Chi.

Nhưng Thôi Oánh hiểu, chỉ cần Trấn Bắc Vương còn giữ biên giới, Tần Kim Chi sẽ không sao cả.

 

“Thế nhưng, đám đại thần kia liệu có đồng ý không?”

 

Tần Kim Chi đặt một quân trắng:

“Đã gọi là trao đổi, thì đâu thể chỉ một bên được lợi.

Các đại thần muốn hoàng thượng thu hồi binh quyền.

Nếu hoàng thượng nhượng bộ, tức là bỏ đi tình huynh đệ, bỏ đi đại ân cứu mạng.

Thậm chí hậu thế còn có thể gắn tội hẹp hòi, nghi kỵ.

Tội danh ấy nặng đến mức nào, nếu không đổi được thứ xứng đáng, sao hoàng thượng đông ý?”

 

Quân trắng hạ xuống, quân đen lập tức bị vây khốn, sắp sửa bị nuốt chửng toàn bộ.

 

Thôi Oánh chợt bừng tỉnh:

“Vậy tức là, họ có thể chấp nhận việc binh quyền của tổ phụ ngươi bị phân tán.

Nhưng số quân ấy chỉ có thể do hoàng thượng sử dụng.

Còn mười vạn quân ngoài thành thì sao?”

 

Tần Kim Chi nhấc quân đen:

“Vài hôm trước đế hậu bị ám sát, thống lĩnh bộ binh, ngự sử tuần thành, kinh triệu doãn đều thất trách.

Ba ngàn cấm quân bị đánh tan tác, phó thống lĩnh còn bị bắt sống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cuối cùng ai đứng ra cứu giá, dẹp loạn?

Chính là Trấn Bắc quân.”

 

Quân đen rơi xuống, quân trắng tan vỡ.

Từng bước đi đều nằm trong tính toán của Tần Kim Chi.

Còn gì mạnh mẽ hơn Trấn Bắc quân?

Trách nhiệm hộ vệ hoàng thượng, ngoài Trấn Bắc quân ra, còn ai gánh nổi?

 

Hoàng thượng muốn quân đội giữ an toàn cho kinh thành, cho chính bản thân, đám đại thần còn có thể nói gì?

Thậm chí, có Trấn Bắc quân bảo vệ, ngay cả tính mạng của họ cũng được đảm bảo.

Nhớ lại sự hung tàn của bọn lưu phỉ lần trước, bọn họ nào dám phản đối.

 

Như vậy, vừa thỏa nguyện đám đại thần, vừa để hoàng thượng nắm binh trong tay.

Lại nghĩ, hoàng thượng tuổi đã cao.

Ngày sau vị hoàng tử nào được ủng hộ đăng cơ, lực lượng quân sự này sẽ là chỗ dựa chắc chắn nhất cho vương quyền.

 

Thôi Oánh lại hỏi:

“Nhưng ngươi vừa gây ra đại họa, triều thần sao chấp nhận để ngươi nắm giữ Thiên Điểu Vệ?

Trước đây thôi đã tranh cãi rất nhiều rồi.”

 

Tần Kim Chi duỗi lưng đứng dậy:

“Binh quyền tổ phụ bị phân tán, triều đình dĩ nhiên phải cho Tần gia chút ngọt bùi để chặn miệng bách tính.

Một kẻ chỉ biết hung hăng, ăn chơi vô lo như ta chẳng gây uy h.i.ế.p gì với họ, lại còn thể hiện thánh ân.

So với việc trao đổi binh quyền, món lợi này quá hời.”

 

Cuối cùng, chính đám đại thần sẽ tự mình gật đầu để Tần Kim Chi nắm Thiên Điểu Vệ.

Chỉ sợ sau này, khi bọn họ nhận ra đã tự mang đá đập chân mình, chẳng biết có hối hận hay không.

 

Thôi Oánh nhìn bàn cờ, quân đen như một con rắn độc ẩn trong bóng tối.

Cắn một phát là chí mạng.

Nhưng ngay khi tưởng đã thấy toàn bộ, mới phát hiện nó không phải rắn, mà là mãng xà nuốt trời.

Độc dịch kia không phải để kẻ khác buông lỏng cảnh giác, mà chỉ là trò đùa của mãnh thú với con mồi.

 

Trên đường về, Thôi Oánh không khỏi nghĩ:

Nếu năm xưa nàng nhất quyết gả cho Phó Cẩn Niên.

Tần Kim Chi sẽ chỉ ném nàng xuống nước, hay sẽ trực tiếp lấy mạng nàng?

Thôi Oánh thầm may mắn, ít ra hiện tại, nàng và Tần Kim Chi cùng đứng một trận tuyến.

Nếu là đối địch, nàng tuyệt đối không đấu nổi Tần Kim Chi.

 

Đêm ấy, đế hậu cãi nhau kịch liệt.

Bao nhiêu năm qua chưa từng có trận tranh chấp nào gay gắt như vậy.

Cả hậu cung đều kinh hoảng.

Hoàng đế tức giận rời Tiêu Phong điện, sang ngủ ở Vị Ương cung.

 

Ngày hôm sau, triều đình ban bố đại chiếu:

Thẩm Sát được phong làm Tuần sát sứ, nam hạ điều tra nạn lụt Giang Nam.

 

Năm vạn Trấn Bắc quân ngoài thành nhập vào Cấm quân.

Tham gia hộ vệ hoàng cung, phòng thủ kinh thành, giữ trật tự quan phủ.

 

Thành lập Thiên Điểu Vệ, chuyên phụ trách bảo vệ hoàng thượng.

Quận chúa Tần Kim Chi được phong làm thống lĩnh Thiên Điểu Vệ.

Nhi nữ của Thôi thừa tướng, Thôi Oánh được phong làm phó sứ.

 

Mọi việc liên quan đến Thiên Điểu Vệ, quận chúa Tần Kim Chi toàn quyền định đoạt.

Thiên Điểu Vệ trực thuộc hoàng thượng, chỉ nghe lệnh thánh chỉ.

 

Mỗi người đều đạt được điều mình muốn.

 

Kẻ thì ngưỡng mộ hoàng thượng sủng ái Tần Kim Chi.

Kẻ thì thương hại Tần gia mất bớt quyền thế.

Ngay cả việc Thôi Oánh bỗng nhiên được phong làm phó sứ Thiên Điểu Vệ, cũng không ai nghi ngờ.

 

Ba năm trước, Thôi gia và Tần gia vốn kết thù sâu như biển.

Hoàng thượng rõ ràng muốn hóa giải hiềm khích.

Hội đấu mã cầu vừa rồi, Thôi Oánh và Tần Kim Chi cùng cưỡi ngựa thi đấu chính là minh chứng.

 

Huống chi, một kẻ ăn chơi như Tần Kim Chi, được cưng chiều từ bé.

Sao có thể quản lý nổi đội quân tinh nhuệ?

Còn Thôi Oánh, tiểu thư nhà Thừa tướng, tài danh lừng lẫy Thịnh Kinh.

Có nàng ở đó, mọi việc của Thiên Điểu Vệ dĩ nhiên có người đảm đương.

Cũng xem như một phần bù đắp cho Thôi Oánh.

 

Khi Thôi Oánh nhận được thánh chỉ còn chẳng dám tin.

Chức thống lĩnh là tam phẩm, phó sứ cũng là tứ phẩm.

Nói một câu to gan:

Giờ đến phụ thân nàng, gặp nàng cũng phải xưng một tiếng “Đại nhân”!

 

Thế nhưng, chẳng bao lâu sau, Thôi Oánh đã nhíu mày lo lắng.

Vì Thiên Điểu Vệ toàn quyền giao cho Tần Kim Chi…

Người như thế thì nàng biết tìm đâu ra đường sống đây?