Trấn Bắc Vương Phủ Có Một Quận Chúa Điên

Chương 140: Phong Vương



Ánh mắt Tần Kim Chi phẳng lặng như mặt nước, hỏi:

“Có gì khác biệt chứ?”

 

Ngụy Sát thở dài:

“Dù sao đó cũng là nhi tử của bệ hạ.”

 

Tần Kim Chi khẽ cười:

“Lão đầu, ngươi già rồi.”

 

Ngụy Sát bước lên một bước:

“Ta biết trong lòng ngươi có chí lớn, nhưng nếu ngươi động đến hoàng tử, bệ hạ tất sẽ sinh ra hiềm khích với ngươi.”

 

Lần đầu tiên Tần Kim Chi không dùng vẻ ngang ngạnh đối diện Ngụy Sát:

“Nói ngươi già, quả thật ngươi đã già rồi.

Nếu đã sợ, thì mau mau từ quan về nhà dưỡng lão đi.”

 

Nói xong, nàng liền xoay người rời đi.

 

Mấy năm nay, Ngụy Sát tuy chí hướng chưa thành, nhưng cũng đã nhìn thấu được nhiều chuyện.

Năm đó ông tính tình quá mức cương trực, lúc bệ hạ đăng cơ được thế gia chống lưng, nữ tử thế gia nhập cung là chuyện tất yếu.

Nhưng khi ấy ông còn trẻ, bởi hoàng hậu bệnh nặng, nhất thời tức giận mà từ quan.

Đó há chẳng phải là đang thách thức hoàng quyền?

 

Thế gia cùng hoàng quyền phân chia đối lập, hoàng đế muốn thanh toán thế gia chính là để tập trung quyền lực.

 

Đại ẩn ẩn ở thành thị, tiểu ẩn ẩn ở rừng sâu.

Tần Kim Chi chính là thanh đao mà hoàng đế giấu trong chốn phồn hoa.

Dù có yêu thích lưỡi đao đến đâu, nếu một ngày nó làm bị thương người thân cận, trong lòng kẻ cầm đao cũng sẽ sinh ra do dự.

 

Ông đã già rồi, nếu là hai mươi năm trước, ông chỉ một lòng vì xã tắc.

Bây giờ, ông cũng bắt đầu suy xét những vòng vo trên quan trường.

 

Hôm nay Tần Kim Chi gọi Ngự Sử đài đến, chính là muốn đem tất cả sự bẩn thỉu phơi bày ra ánh sáng, khiến chuyện này không thể chìm xuồng.

 

Nhị hoàng tử ẩn nhẫn nhiều năm, tuyệt đối sẽ không giống thái tử yếu đuối không phản kháng được.

Nếu Tần Kim Chi thắng, nhị hoàng tử chắc chắn không thể sống.

 

Thánh tâm sâu như biển, ông cũng không dám đánh cược tình cảm mà hoàng đế dành cho Tần Kim Chi rốt cuộc là bao nhiêu.

 

Ngày hôm sau, Ngự Sử đài liên danh dâng tấu chương về chuyện của Trịnh gia.

Hoàng đế đại nộ, giao việc này cho Đại Lý tự, Hình bộ và Ngự Sử đài tam pháp ty cùng thẩm tra.

Trong triều không ít quan viên bị liên lụy, nhất thời người người đều lo sợ.

 

Buổi triều sáng hôm nay, Tần Kim Chi rốt cuộc cũng được thấy kẻ đứng sau bức màn.

 

Hoàng đế vẻ mặt đầy vui mừng nhìn nhị hoàng tử:

“Lần này lão nhị tuần tra muối có công, trẫm nhất định sẽ trọng thưởng cho con.”

 

“Phụ hoàng, đây vốn là bổn phận của nhi thần.

Nhi thần bao năm nay chỉ biết du sơn ngoạn thủy, chưa làm được gì cho Đại Tấn.

Lần này đi tuần muối, chẳng qua là trong lòng áy náy, nào dám nhận thưởng.”

 

Hoàng đế nghe vậy cười to:

“Trong các nhi tử của trẫm, tính tình con là khác trẫm nhất, cả ngày chỉ thích ngao du sơn thủy.

Lần này con lập đại công, lại cũng đến tuổi lập thân rồi.

Hồng Đức Toàn, soạn thánh chỉ, phong nhị hoàng tử Tiêu Uẩn làm Minh Vương, ban phong địa Lương Châu.”

 

Tiêu Uẩn nghe vậy, nét mặt lộ vẻ vui mừng:

“Tạ phụ hoàng!”

 

Lương Châu là vùng đất phồn thịnh.

Nhị hoàng tử vốn không ưa tranh đoạt chính sự trong triều.

Rõ ràng là bệ hạ muốn hắn làm một vị nhàn vương giàu sang.

Không ai ngờ, nhị hoàng tử lại là người đầu tiên trong các hoàng tử được phong vương.

 

Tần Kim Chi nhìn nụ cười không chạm đến đáy mắt của hắn.

Được phong vương, tức là phải đến phong địa.

Hoàng thượng muốn bảo vệ nhị hoàng tử.

 

Nhưng nhị hoàng tử dường như lại không nghĩ vậy.

Đi đến phong địa nghĩa là rời khỏi kinh thành, không có chiếu chỉ thì không được về kinh.

Cũng đồng nghĩa với việc hắn đã mất đi tư cách tham gia tranh đoạt ngôi vị thái tử.

 

Hoàng đế mỉm cười nhìn Minh Vương:

“Tháng sau chính là thọ khánh của hoàng hậu, đợi xong đại thọ, con hãy khởi hành đến phong địa.”

 

Minh Vương cung kính đáp:

“Đều nghe phụ hoàng an bài.”

 

Phụ từ tử hiếu, thời khắc này thật trọn vẹn.

 

Minh Vương tuy không muốn rời kinh, nhưng tình thế hiện nay bất lợi cho hắn.

Lánh đi một thời gian cũng là điều hay.

 

Hạ triều, chư thần đều chúc mừng nhị hoàng tử phong vương.

Tần Kim Chi trực tiếp rời khỏi đại điện.

 

Không bao lâu sau, phía sau vang lên tiếng gọi:

“Kim Chi!”

 

Tần Kim Chi quay đầu, chỉ thấy Minh Vương đang nhanh bước đi đến.

 

Hắn cười rạng rỡ:

“Vừa rồi trên triều nhị thúc chưa kịp hàn huyên cùng ngươi, mấy năm không gặp, ngươi đã thành đại cô nương rồi.”

 

Tần Kim Chi mỉm cười:

“Còn chưa kịp chúc mừng nhị hoàng thúc phong vương.

Lương Châu là nơi tốt, với tính cách tiêu d.a.o của người, từ nay sẽ không cần nghe hoàng tổ phụ lải nhải nữa rồi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Minh Vương cười càng rạng rỡ:

“Đúng vậy, không ngờ trong đám huynh đệ, ta lại là người đầu tiên được phong vương.

Ngươi xem, nhị thúc mang cho ngươi thứ gì đây.”

 

Hắn lấy từ tay áo ra một hộp bánh:

“Là mai hoa cao ngươi thích nhất thuở nhỏ.

Năm đó, khi vị sư phụ làm món này mất, ngươi còn khóc một trận.

Lần này ta đi tuần muối, đúng lúc gặp nơi có bán, ta liền mời vị sư phụ ấy về kinh.

Nếu ngươi muốn ăn, cứ đến phủ nhị thúc mà ăn.”

 

Tần Kim Chi nhận lấy, khẽ cười:

“Đa tạ nhị hoàng thúc.”

 

Minh Vương cười, nụ cười đầy giả tạo:

“Quả nhiên đã lớn, không còn nghịch ngợm như lúc nhỏ.

Ngươi sắp vào cung mẫu hậu sao?

Ta cũng đang định đi thỉnh an người, cùng đi nhé?”

 

Tần Kim Chi cười, nàng cũng trả lại cho hắn sự giả tạo ấy:

“Mời nhị hoàng thúc.”

 

Dọc đường, Minh Vương kể chuyện hắn đã thấy trong chuyến đi, nào là thức ăn ngon, cảnh đẹp, chẳng trùng lặp chút nào.

 

Đến tẩm cung hoàng hậu, Minh Vương đi vào thỉnh an.

Tần Kim Chi không đi cùng:

“Nhị hoàng thúc cứ vào, ta đi thay y phục.”

 

Minh Vương mỉm cười:

“Đi đi.”

 

Nhìn bóng dáng hắn khuất hẳn, nụ cười trên môi Tần Kim Chi cũng tan biến.

 

Phi Yến chạy đến, cười hì hì:

“Quận chúa, người lại mang gì ngon cho ta sao?”

 

Tần Kim Chi đưa hộp bánh cho nàng:

“Ném đi.”

 

Phi Yến nhận lấy:

“Ồ.”

 

Tuy chẳng hiểu vì sao, nhưng quận chúa nói gì nàng đều làm theo.

Nàng liền đem hộp bánh ném vào thùng tạp vật.

 

Tần Kim Chi nằm trên xích đu bên cạnh, hai tay gối sau đầu, nhắm mắt lại.

 

Phi Yến chạy đến bên nàng, vừa bóp chân vừa hỏi:

“Quận chúa, người sao vậy, hôm nay trông chẳng vui vẻ gì?”

 

Tần Kim Chi khẽ thở dài:

“Người ta muốn giết… có chút phiền phức.”

 

Phi Yến ngồi cạnh, vỗ về:

“Ta tin quận chúa!”

 

Tần Kim Chi mở mắt, bật cười:

“Ngươi tin ta điều gì?”

 

Phi Yến kiêu ngạo nói:

“Ta tin quận chúa, người muốn g.i.ế.c ai thì nhất định sẽ g.i.ế.c được!”

 

Quận chúa nhà nàng thông minh tuyệt thế, chưa từng có ai mà người không thể giết.

 

Tần Kim Chi cười thành tiếng, sau đó gật đầu:

“Phi Yến của chúng ta nói đúng lắm.”

 

Phi Yến bỗng nhớ ra:

“À đúng rồi quận chúa, Thẩm Lưu Doanh đã truyền tin vào cung, nói muốn gặp người một lần.”

 

Tần Kim Chi gật đầu.

Bão, sắp nổi lên rồi.

 

Buổi chiều, Tần Kim Chi rời cung trở về Thiên Điểu ty.

Từ xa, đã thấy hai con gà chọi đang đấu nhau trước cổng.

 

Thôi Oánh tức giận hậm hực:

“Ngươi đến làm gì?”

 

Phó Cẩn Niên cũng đầy cảnh giác:

“Ta có chuyện muốn gặp quận chúa.”

 

Thôi Oánh hừ một tiếng:

“Nàng không có ở đây.”

 

Phó Cẩn Niên vẫn bình thản:

“Ta biết, ta sẽ đợi nàng ở đây.”

 

Ngựa Tần Kim Chi vừa đến cổng, hai người bọn họ lập tức như sợ đối phương giành trước, nhanh chóng bước đến trước mặt nàng.

 

Tần Kim Chi thấy Phó Cẩn Niên thì hơi ngạc nhiên:

“Ngươi sao lại ở đây?”

 

Thôi Oánh lập tức như tìm được đồng minh, đứng sau lưng Tần Kim Chi, hếch mặt nhìn hắn.

Thấy chưa, chúng ta mới là một phe.

 

Phó Cẩn Niên không để ý, tiến lên một bước:

“Quận chúa, ngày mai ta sẽ theo đội cứu tế xuống Giang Nam, không biết người có gì căn dặn?”

 

Thôi Oánh liền trợn mắt, bĩu môi:

“Nàng đâu phải phụ thân của ngươi đâu!”