Trấn Bắc Vương Phủ Có Một Quận Chúa Điên

Chương 33: Cửu Hoàng Tử



Tần Kim Chi nhìn vẻ mặt tái nhợt của Phó Cẩn Niên, khóe môi khẽ nhếch nụ cười châm biếm:

“Hôm nay ngươi thỉnh cầu bệ hạ ban hôn cho chúng ta, chẳng phải trong lòng đã có đáp án rồi sao?”

 

 

Phó Cẩn Niên nhìn thẳng vào mắt nàng, hỏi:

“Quận chúa có thể nói cho ta biết tin đó từ đâu mà có không?”

 

 

Hai gò má Tần Kim Chi hơi ửng đỏ, men rượu vừa rồi dường như đã dâng lên đầu.

Nàng tựa người vào khung cửa sổ xe, nghiêng đầu nhìn hắn:

“Tất nhiên là không thể.

Nếu nói cho ngươi biết, nhỡ ngươi hối hận không chịu thành thân với ta nữa thì sao?”

 

 

Ánh mắt ngây thơ hệt như trẻ con của nàng khiến Phó Cẩn Niên lập tức hiểu, nàng đang trêu chọc mình!

“Chúng ta là do bệ hạ ban hôn, nếu ta hối hận, bệ hạ sẽ không bỏ qua cho ta đâu!”

 

 

Tần Kim Chi gật gù:

“Ừ, cũng đúng… nhưng ta vẫn sẽ không nói.”

 

 

Phó Cẩn Niên tức giận:

“Tại sao?

Ngươi cho người báo rằng cái c.h.ế.t của bá phụ ta có liên quan đến Thôi gia, vậy mà lại không chịu nói ngươi lấy tin từ đâu?”

 

 

Tần Kim Chi chỉ cười khúc khích:

“Không tại sao cả, chỉ là muốn làm ngươi khó chịu thôi.

Với lại… ta là gửi thư cho lão gia Phó gia, đâu phải cho ngươi.”

 

 

Phó Cẩn Niên dù danh tiếng vang dội, nhưng vẫn chỉ là một “quả non” chưa đặt chân vào triều đình.

Trong mắt nàng, hắn được dạy dỗ quá mức thuần khiết, như một tờ giấy trắng, đối nhân xử thế chỉ biết phân rõ trắng đen.

Hơn nữa, ở Phó gia, hắn cũng không có quyền quyết định.

 

 

Phó Hồng chỉ bị tạm giam ở Đại Lý Tự.

Nếu Phó Thanh vào cung, bệ hạ làm sao nỡ không nể mặt.

 

 

Điều thực sự khiến Phó gia quyết định hủy bỏ hôn ước…

Chính là bức thư Tần Kim Chi gửi cho lão gia Phó gia.

Kể rõ nguyên nhân thật sự cái c.h.ế.t của trưởng tử của Phó Thanh - Phó Vân Tiêu.

 

 

Tần Kim Chi nhìn bàn tay siết chặt của Phó Cẩn Niên, khẽ cười:

“Hôm nay là ngày vui, dù có giả vờ thì cũng phải giả vờ cho ra dáng, vị hôn phu của ta.”

Nói xong, nàng buông rèm xe xuống.

“Về phủ!”

 

 

Phó Cẩn Niên dõi mắt nhìn cỗ xe ngựa xa hoa lộng lẫy ấy, trong lòng ý nghĩ bất an đã được chứng thực.

Tần Kim Chi… không hề đơn giản.

 

 

Trong mắt thế gian, Tần Kim Chi là kẻ đanh đá, ngang ngược, ỷ thế h.i.ế.p người.

Dựa vào sự sủng ái của hoàng đế và hoàng hậu mà tung hoành khắp kinh thành.

Thứ gì muốn đều phải đoạt cho bằng được.

 

 

Trước hôm nay, hắn vẫn mơ hồ đoán rằng nàng có thể đang giả vờ.

Nhưng nếu nàng giả vờ… thì là để làm gì?

 

 

Hôm nay, hắn chợt nhận ra mình đã sai hoàn toàn.

Tần Kim Chi vốn dĩ chính là người như thế:

Độc ác, hiểm trá, vì đạt mục đích không từ thủ đoạn.

Có lẽ… đây mới là con người thật của nàng.

 

 

Còn suy nghĩ trong lòng nàng, với Phó Cẩn Niên, chẳng khác nào đang ở trong một màn sương mù dày đặc.

Một khi muốn tìm kiếm thứ ẩn sau làn sương ấy, hắn sẽ phát hiện…

Khi sương tan, hiện ra là từng đôi mắt đỏ ngầu.

Âm u… lạnh thấu xương.

 

 

Nhưng có một điều hắn đã hiểu rất rõ:

Tần Kim Chi… không hề thích hắn.

 

 

Khi trở về phủ Trấn Bắc Vương,

Tần Kim Chi vừa bước đến cửa viện của mình, bỗng xuất hiện bốn bóng áo trắng.

 

 

Nàng lập tức nhắm mắt lại, khẽ rùng mình:

“Giữa đêm hôm khuya khoắt mà bốn người các ngươi cùng xuất hiện thế này, đúng là hơi rợn người đấy.”

 

 

“Nô tỳ Vân Tước, Vân Ca, Vân Sam, Vân Cẩm bái kiến quận chúa.”

 

 

Tần Kim Chi sải bước vào trong viện:

“Người ta đưa về hai tháng trước đâu?”

 

 

Vân Sam tiến lên đáp:

“Vẫn bị giam trong mật thất.

Vết thương trên người hắn, nô tỳ đã cho người chữa khỏi rồi.”

 

 

Tần Kim Chi gật đầu:

“Đi thôi, đưa ta đến xem hắn.”

 

 

Lối vào mật thất nằm ngay dưới giường của Tần Kim Chi.

Bước xuống, có thể thấy không gian bên dưới vô cùng rộng rãi.

Đi đến tận cùng, một chiếc lồng sắt khổng lồ làm từ huyền thiết hiện ra trước mắt.

 

 

Giữa lồng, có một người nam nhân đang nằm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đôi mắt bị che bởi một dải vải đen, nhưng vẫn có thể nhận ra hắn sở hữu dung mạo vô cùng tuấn mỹ.

Làn da trắng, vóc dáng hơi gầy, mái tóc dài rõ ràng đã được người ta chăm sóc gọn gàng.

Hắn lẳng lặng nằm giữa lồng sắt, toát ra chút u buồn.

 

 

“Mở lồng ra.”

Nghe tiếng động, người đàn ông như tỉnh lại, nhưng không đứng lên, chỉ lặng lẽ nằm đó.

 

 

Tần Kim Chi bảo người mang một chiếc ghế vào.

Nàng ngồi xuống cạnh lồng, không gọi hắn dậy, chỉ lặng lẽ nhìn.

 

 

Khoảng một tuần hương sau, người nam nhân đột nhiên bật cười khanh khách:

“Tần Kim Chi, nàng đến rồi.”

Hắn từ từ chống tay ngồi dậy, dù mắt vẫn bị che kín, nhưng vẫn tìm chính xác vị trí của nàng.

 

 

Chữ “đẹp” đặt trên người đàn ông này, quả thật có chút kỳ lạ.

Nhưng bất cứ ai nhìn thấy hắn, trong đầu nghĩ đến đầu tiên vẫn là: Đẹp.

 

 

Tần Kim Chi khẽ cười khẩy:

“Sao? Không giả vờ nữa à?”

 

 

Người nam nhân không hề tỏ ra xấu hổ vì bị vạch trần, ngược lại, rất tự nhiên nói:

“Sao nàng lâu thế mới đến thăm ta? Ta nhớ nàng lắm.”

 

 

Nghe vậy, Tần Kim Chi bật cười, một tay giật phăng dải vải đen trên mắt hắn.

Lập tức, một đôi mắt phượng câu hồn đoạt phách hiện ra trước mắt mọi người.

 

 

Phía sau, Vân Cẩm buột miệng:

“Chết tiệt! Đôi mắt này đẹp quá! Muốn móc ra đem về trưng bày quá đi mất!”

 

 

Vân Sam cũng phụ họa:

“Bảo sao quận chúa lại bắt bịt mắt hắn.

Nếu hắn dùng đôi mắt này thi triển mỹ nhân kế với ta, chắc chắn ta không trốn thoát nổi.”

 

 

Tần Kim Chi cúi xuống, nhìn thẳng vào người nam nhân:

“Mỹ nhân kế… quả nhiên là sở trường của cửu hoàng tử.”

 

 

Người nam nhân chớp mắt, từ từ quen với ánh sáng.

Rồi nhìn thấy dung nhan tuyệt sắc kiêu kỳ của Tần Kim Chi trước mắt.

Gương mặt này… hoàn toàn khác với lần đầu hắn gặp.

Rực rỡ, chói lọi, khiến người ta vừa nhìn đã không thể quên.

 

 

Hắn khẽ mỉm cười:

“Thì ra Kim Chi của ta lại đẹp như thế này…

Trách sao ta phong tỏa khắp cả nước Sở mà vẫn không bắt được nàng.”

 

 

Tần Kim Chi cong môi:

“Hoàng Phủ Nam Phong, nước Sở đã bại, sứ đoàn mang thư xin hàng tháng sau sẽ vào kinh.

Chẳng bao lâu nữa, ngươi sẽ được về nhà.”

 

 

Hoàng Phủ Nam Phong - Cửu hoàng tử nước Sở, cũng chính là nguyên nhân quan trọng dẫn đến thất bại nặng nề lần này của Sở quốc.

 

 

“Có nàng ở đây, ta về đâu được?”

Hoàng Phủ Nam Phong hoàn toàn không có chút tự giác nào của một kẻ tù binh.

 

 

Bên cạnh, Vân Cẩm khẽ thì thầm:

“Chuyện gì đây?

Sao cửu hoàng tử của địch quốc lại có vẻ bị sắc đẹp làm cho mê mẩn thế này?

Mặc dù quận chúa của chúng ta đúng là rất xinh đẹp thật.”

 

 

Vân Sam cũng nhỏ giọng đáp:

“Có khi vốn dĩ hắn là kẻ ham mê sắc đẹp ấy chứ.”

 

 

Dù bình tĩnh đến mấy, Hoàng Phủ Nam Phong cũng mở miệng:

“Hai vị cô nương, tại hạ nghe thấy đấy…

Nhưng không ngờ giọng của hai vị lại dễ nghe đến vậy.

Ta cứ tưởng hai vị không biết nói chuyện cơ.”

 

 

Vân Cẩm lập tức nghiêm túc đáp:

“Quận chúa bảo rồi, ngươi là một yêu tinh biết câu hồn đoạt phách.

Nên không cho bọn ta nói chuyện với ngươi.

Ta thấy quận chúa nói rất đúng.”

 

 

Hoàng Phủ Nam Phong nghe xong chỉ khẽ cười:

“Kim Chi, nha hoàn của nàng cũng thú vị như nàng vậy.”

 

 

Tần Kim Chi gật đầu, rồi hỏi:

“Ngươi thấy hương của ‘Ngọc Hương Tán’ thế nào?”

 

 

Hoàng Phủ Nam Phong nhìn chằm chằm nàng, nụ cười vẫn vương trên môi:

“Nàng nói xem, đợi sứ giả tới, ta sẽ xin hoàng đế Đại Tấn ban hôn nàng cho ta được không?

Nếu nàng trở thành hoàng tử phi của ta, hai nước hòa bình hữu nghị, ta rất sẵn lòng.”

 

 

Tần Kim Chi làm ra vẻ tiếc nuối:

“Đáng tiếc thật… suýt chút nữa bổn quận chúa đã trở thành hoàng tử phi rồi.”

 

 

Hoàng Phủ Nam Phong nhướng mày:

“Ý nàng là gì?”